Cố gắng cuối cùng cũng nhận được đền đáp, Miên Dương rất nhanh liền cảm nhận được, dường như có một thứ gì đó đến từ sâu trong linh hồn mình đang bắt đầu trôi đi.
Giữ tư thế này một lúc lâu, chợt cảm thấy có chút mỏi mệt, bất giác, Miên Dương cũng đã choàng cả hai cánh tay qua, ôm lấy cổ hắn.
Bởi vì hai mắt không nhìn thấy, nên dứt khoát, Miên Dương cũng liền không mở mắt ra nữa, trực tiếp nhắm chặt mắt lại.
Không biết có phải ảo giác của Miên Dương hay không, thời khắc này, bên tai y, dường như đã chầm chậm xuất hiện tiếng gió rít gào.
Ban đầu chỉ rất nhẹ, tựa như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.
Nhưng theo dương khí của y không ngừng bị chuyển dời, âm phong tựa hồ cũng đã ngày càng mãnh liệt.
Nếu bây giờ Miên Dương có thể nhìn thấy, y nhất định sẽ bị khung cảnh trước mắt mình dọa sợ.
Bởi vì thời khắc này, sau lưng của vị hung thần kia, cũng đã bắt đầu xuất hiện vô số hắc khí, tựa như từng chiếc xúc tua, không ngừng giương nanh múa vuốt.
Quan trọng nhất là, tựa như nhận lấy ảnh hưởng gì đó, lúc này, quỷ vực u ám bao phủ cả mấy dặm không gian này, cũng đã bắt đầu sôi sục, dâng trào, như có hồng thuỷ mãnh thú sắp sửa thức tỉnh.
Tựa như bị dương khí nồng nặc trên người Miên Dương thu hút, vốn đã cách rất gần, Thất Nương cũng đã không hề nghĩ ngợi, tựa như thiêu thân lao vào lửa mà chạy về phía tế đàn.
Vù vù vù vù
Trên đỉnh đầu Miên Dương, bởi vì cuộn trào quá mức dữ dội, đám đồ vật không biết là sương mù hay khí thể này cũng đã tạo thành hình xoắn ốc, tựa như lốc xoáy, so với hình ảnh tận thế giáng lâm trong phim khoa học viễn tưởng hay tiên hiệp huyền huyễn còn phải đáng sợ hơn.
Lúc này, không chỉ riêng không gian xung quanh xuất hiện dị biến, mà ngay cả gốc đại thụ to lớn ngoài sức tưởng tượng kia cũng đã chấn động, run rẩy, cuối cùng, thế mà lại bắt đầu mọc ra vô số mặt người, giống như trăm, ngàn oan hồn đang chen chúc, bấu víu lấy nhau.
Số mặt người này, có nam có nữ, nhưng không ngoại lệ, toàn bộ đều có da mặt nhăn nhúm tựa như lão nhân.
Thời khắc này, trên mặt bọn chúng không ngoại lệ, đều bày ra biểu lộ sợ hãi, đau đớn đến vặn vẹo.
Phát ra tiếng kêu r3n quỷ dị, thảm thiết, khiến người sởn cả tóc gáy, làm màng nhĩ của Miên Dương đều bắt đầu run lên.
Thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất, bên tai đột ngột truyền tới mấy trăm tiếng kêu gào thê lương, y có thể không giật mình mới là lạ.
Thời khắc này, Miên Dương đã có thể cảm giác được, dược lực mà bổ dương đan mang tới, dường như cũng đã bị đối phương hấp thụ hết không còn gì.
Vốn, y là dự định thả hắn ra, một lần nữa mua sắm lọ thuốc mới, sau đó lại quay về tiếp tục móm dương khí cho hắn.
Nhưng nào ngờ, lúc hôn đã khó, lúc y muốn rời đi thì lại còn khó hơn.
Mặc cho y có vùng vẫy thế nào, môi của y và đối phương vẫn cứ giống như