Quan tài đột ngột đập mạnh xuống đất như vậy, khiến Miên Dương không kịp đề phòng, xém chút liền chấn thương sọ não.
Đau đớn ôm trán, sau khi xác định chính mình cũng không bị hủy dung, Miên Dương lúc này mới có thể tĩnh tâm áp tai lên nắp quan tài, lắng nghe âm thanh xung quanh.
Mặc dù biết hai tên ngốc bên ngoài tựa như là vì lý do gì đó mà không nghe được lời nói của mình, nhưng Miên Dương vẫn theo bản năng hô lên một câu :"Này, hai người các ngươi tại sao lại đột nhiên im lặng vậy?!!"
"Có còn sống không? Nếu còn sống thì meo một tiếng cho ta nghe đi..."
Thân ở trong quan tài, xung quanh lại tối đen như mực, Miên Dương cũng chỉ có thể dựa theo tiếng động phát ra bên ngoài để phán đoán tình hình.
Mà bây giờ đây, bốn phía bỗng dưng lại yên tĩnh như vậy, không có tiếng nói chuyện, cũng không có tiếng bước chân, y có thể không hoảng loạn mới là lạ.
Trong nháy mắt đó, Miên Dương kỳ thực cũng đã ngờ tới một loại khả năng, đó chính là, hai kẻ bắt cóc bên ngoài, e rằng đã không còn khả năng mở miệng nói chuyện được nữa.
Bọn họ chết.
Mà hung thủ, đương nhiên cũng chỉ có thể là...Quỷ Tang!
"!!!!!!!!!!!!!"
Tưởng tượng bây giờ, có một con lệ quỷ hung tàn cực độ đang ở ngay bên cạnh mình, đôi bên chỉ cách nhau một tấm vách quan tài, Miên Dương liền không khống chế được mà tê cả da đầu.
Chỉ có điều, cũng vào lúc y suy tư xem, kế tiếp nên làm gì bây giờ, thì không chút báo trước, nắp quan tài nặng nề bị chín cây đinh đóng chặt trên đỉnh đầu y cũng đã ầm một tiếng, bị hất tung ra.
Trái tim giật thót một cái, bởi vì kề tai quá gần, màng nhĩ của Miên Dương cũng không khỏi bị chấn đến ù ù không ngừng.
Có thể cảm giác được nắp quan tài sượt qua da đầu, làm tóc đều bị thổi tung lên.
Gắng gượng đem tiếng kinh hô nuốt trở về, gần như trong nháy mắt, Miên Dương liền lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại, lựa chọn lấy bất biến ứng vạn biến.
Nắp quan tài này đóng chặt đến mức nào, đã gõ không biết bao nhiêu lần, Miên Dương đương nhiên sẽ càng hiểu rõ hơn bất kì ai.
Y có thể chắc chắn, trực tiếp hất văng nó ra như vậy, bằng vào sức lực của con người, tuyệt đối sẽ không tài nào làm được!
Thùng thùng thùng
Dù đã cố gắng khống chế, nhưng tim của Miên Dương vẫn cứ giống như trống bỏi, đập loạn không ngừng, phảng phất một giây sau sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi l ồng ngực.
Sau khi nắp quan tài nặng nề rơi xuống, bốn phía xung quanh cũng đã lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Nhưng Miên Dương biết, người kia vẫn đang ở đây.
Hơn nữa, còn cách y rất gần, ngày càng gần...
Hơi lạnh tràn vào trong quan tài, khiến Miên Dương có một loại cảm giác như dấn thân vào trong hầm băng, lông tơ trên người đều không kiềm được mà dựng đứng lên.
Hàn khí quấn quanh, thời khắc này, sự tĩnh lặng đối với y mà nói, lại là một loại giày vò.
Y không dám mở mắt, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, có một thứ gì đó vô cùng mềm mượt vừa chậm rãi rơi vào trên sườn mặt của mình, mang theo hơi lạnh.
Là thứ gì?
Tim như run lên, Miên Dương rất nhanh cũng đã biết, thứ đang trượt trên hõm cổ của mình, chính là một lọn tóc!
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, vô thức nín thở, thời khắc này, trong đầu Miên Dương cũng đã hiện lên hình ảnh, một chiếc đầu tóc tai bù xù đang ghé vào trước mặt của mình.
Chỉ từ lọn tóc đang xõa xuống này, cũng không khó tưởng tượng, khoảng cách giữa đôi bên bây giờ đã gần đến mức nào.
Một gang tay? Nửa gang tay? Hay là chóp mũi đều sắp dán vào nhau?
Càng nghĩ, đáy lòng Miên Dương liền càng