Đừng nói quỷ hỏa, đám người xung quanh cũng đều đã bị lời này của Miên Dương làm giật mình mà theo bản năng thả tay ra.
Chỉ chờ thời khắc này, Miên Dương cũng đã nhân cơ hội, lập tức chạy về phía quỷ hỏa trước khi bọn họ kịp phản ứng lại mà khống chế chính mình.
Thần sắc trên mặt y rất cương liệt, mặc cho hơi nóng điên cuồng phả vào mặt vẫn không hề sợ hãi hay chùn bước, tựa như tin tưởng hắn sẽ không làm mình bị thương.
"Đệ đệ!" Vốn muốn gọi gì đó thân thiết hơn, nhưng ngặt nỗi lại không biết tên của vị hung thần này, Miên Dương cũng chỉ có thể dùng một từ xưng hô mà bản thân cho rằng là thích hợp nhất.
Từ biểu lộ đến âm sắc của Miên Dương thời khắc này, thật sự đã cho người ta cảm giác như người để lạc mất thân nhân, khó khăn lắm mới có thể trùng phùng.
Nhưng chí có y mới biết, trong lòng chính mình bây giờ, kỳ thực đã hoảng loạn dường nào.
Vừa rồi còn chế giễu đám người chơi kia không biết sống chết, dám lấy loại chuyện này ra lừa gạt hung thần, nhưng việc Miên Dương làm bây giờ, quả thật là đã to gan hơn bọn họ gấp trăm lần.
Y đang đánh cược, cược ký ức của vị hung thần này cũng không hề hoàn chỉnh, vẫn còn chỗ cho y cơ hội tìm đường sống trong chỗ chết!
Không biết có phải là bị hành động của Miên Dương làm hoang mang không, lúc này, nhìn thấy y tựa như một con thiêu thân lao tới, ngọn lửa đang bao trùm lấy cơ thể của quỷ hỏa cũng liền đã tách ra, tạo thành một con đường trống cho y.
Theo quỷ hỏa thu hồi ác ý của mình, Miên Dương cũng đã rõ ràng cảm nhận được, không khí xung quanh không còn oi nóng như muốn thiêu đốt da thịt nữa.
Chỉ có điều, bởi vì quá căng thẳng, trong đầu lại suy nghĩ bước kế tiếp nên đi thế nào, Miên Dương lại vô tình vấp phải tà áo bồng bềnh của chính mình, trực tiếp ngã quỵ xuống trước mặt vị hung thần nào đó.
"! ! ! ! ! ! ! "
Bầu không khí hơi đọng lại một chút, hai tay chạm đất, dù không ngẩng đầu, Miên Dương vẫn biết, thời khắc này, ánh mắt của tất cả những người xung quanh, nhất định cũng đã tập trung về phía mình.
Chỉ có điều, y sẽ dễ dàng chịu thua như vậy sao?
Đương nhiên là không rồi.
Nhân sinh đều là nhờ diễn kỹ, y phải cho bọn họ biết, bản sắc biểu diễn là gì.
"Đệ đệ à! ca ca đi không nổi nữa rồi! " Cúi gằm mặt, che giấu cảm xúc trong mắt, Miên Dương liền không chút do dự xé rách lớp ngoại sam đang khoác trên người mình, còn đem búi tóc tinh xảo trên đầu tháo xuống.
"Đám súc sinh này không chỉ bắt ép ca ca mặc nữ trang, mà còn bỏ đói ta suốt mấy ngày, không cho ăn cũng không cho uống, còn muốn giết ta làm thành vật tế thần gì đó nữa! Ta cứ tưởng rằng, cả đời này sẽ không gặp được đệ nữa rồi! "
"Đệ đệ đáng thương của ta! " Không biết có phải là quá mức nhập tâm hay không, rõ ràng là đang giả vờ giả vịt, nhưng nước mắt của Miên Dương thế mà đã bắt đầu rơi lã chã.
Đối với việc vu oan giá họa cho đám người kia, Miên Dương cũng chẳng hề để tâm chút nào.
Chưa nói đến việc đối phương phải làm việc gì đó