"Thật sự lành lại rồi?"
Nhìn xem bảng thông tin lần nữa xuất hiện trong không trung, Miên Dương cũng không khỏi mỉm cười.
Dù sao, điều này chứng tỏ, trong tay y đã có thêm một món A cấp linh dị vật phẩm có thể sử dụng.
"Khung ảnh trước kia đã bị ta quăng ngã trong lúc tức giận rồi, lát nữa ta sẽ mua một khung ảnh mới rồi lồ ng nó vào." Cất ảnh cưới vào trong ba lô, Miên Dương mới bất giác nghĩ tới chuyện này.
Nói nói, chờ một lúc lâu vẫn không thấy An Vũ Hiên đáp lời, Miên Dương liền không khỏi nghiêng người nhìn sang, nào ngờ được, lại đối diện với ánh mắt của vị lệ quỷ nào đó.
Đây là một ánh mắt...rất khó diễn tả, nhưng lại chăm chú đến mức khiến tim Miên Dương không khống chế được mà đập rộn lên, theo bản năng muốn lảng tránh...
"Ngươi sao lại nhìn ta chằm chằm vậy? Bộ trên mặt ta có dính gì sao?" Có chút mất tự nhiên hỏi, Miên Dương liền đưa tay xoa xoa mặt.
Đối diện với phản ứng ngờ nghệch của y, An Vũ Hiên lúc này cũng chỉ chầm chậm bắt lấy cánh tay y, nhẹ giọng phun ra hai chữ :"Đẹp mắt."
"Hả?" Đầu óc đột ngột trở nên mất linh, phải mất tận mấy giây, Miên Dương mới có thể phản ứng lại được.
Chỉ thấy, gương mặt y trong nháy mắt cũng đã đỏ rần lên, nóng bỏng như lửa đốt.
Thậm chí, nói năng đều không còn lưu loát nữa.
"Cái...cái gì đẹp mắt?"
"Ngươi..." Không biết có phải vì chia cắt lâu ngày hay không, ngày hôm nay, An Vũ Hiên lại hiếm khi chủ động nói lời đường mật với y.
Vừa nói, hắn còn vừa dùng bàn tay còn lại của mình nhẹ nhàng vuốt v e nốt ruồi nhỏ ở bên dưới cánh môi y :"Cười lên rất đẹp mắt."
Cảm nhận được bầu không khí mập mờ kỳ quái giữa đôi bên bây giờ, Miên Dương liền vội vã đứng dậy, loạng choạng chạy về phía cửa ra vào.
Chỉ có điều, do đáy lòng bồn chồn không yên, lại lao đi quá nhanh, y đã mất thăng bằng, trực tiếp đập đầu vào trên cửa phòng.
Bốp Theo một âm thanh vang dội truyền tới, đầu óc quay cuồng, dù không nhìn thấy, Miên Dương vẫn có thể cảm nhận được, trên trán của mình nhất định cũng đã có chỗ sưng thành một cái bao.
"Hức..." Thấp giọng r3n rỉ một tiếng, thời khắc này, thứ còn sót lại ở trong lòng Miên Dương, ngoại trừ xấu hổ, thẹn thùng, thì cũng đã không còn gì khác nữa.
Thật sự là không còn mặt mũi gặp người mà!
Một bên ôm trán, một bên, Miên Dương cũng đã vội vã mở cửa phòng ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nếu bây giờ trước mặt y có một cái hố, thì y có lẽ cũng sẽ không chút do dự nhảy vào.
Nhìn bóng người đang chạy trối chết kia, một loại cảm xúc đã lâu không gặp cũng đã bắt đầu len lỏi ở trong lòng An Vũ Hiên, khiến hắn biết được, thì ra, dù tim đã ngừng