- Huỳnh Thị cũng giàu có như vậy không đến nỗi bạc đãi con mình đấy chứ .
Lần này cô không trả lời , mặt hơi cúi xuống.
Trong đầu cũng chẳng thể tìm được đáp án phù hợp , nếu nói “ không “ thì chắc chắn cô ấy cũng chẳng tin khi nhìn vào thân hình tàn tạ này.
Mà nói “ có “ thì chẳng phải đang làm Huỳnh Trương Văn mất mặt sao.
Trên đời ông ta ghét nhất là thứ đó , lúc đấy ông ta lại nổi giận vô cớ muốn đánh đập cô thì biết phải làm sao .
Thấy vẻ mặt Huỳnh Hứa Giai khó xử như vậy , cô ấy không muốn nói đến điều đấy nữa .
- Cô được nhận.
Mau đi lấy đồng phục đi .
Huỳnh Hứa Giai trợn tròn mắt kinh ngạc , không tin rằng mình được nhận nhanh đến thế.
Chỉ thông qua mấy câu hỏi ấy thôi , quản lí Lưu còn chưa nhắc về mấy cái như trình độ chuyên môn hay học vấn gì nữa mà .
Thái Hàn nhìn biểu cảm của cô như vậy , vẻ mặt từ thương xót khi nghe những câu hỏi mà quản lí Lưu khi hỏi cô cũng phải mỉm cười không kìm được trêu ghẹo :
- Sao thế ? Chị không muốn làm công việc này nữa à .
Huỳnh Hứa Giai vội vàng lắc đầu như một đứa trẻ , có vài phần đáng yêu .
- Không có , công việc tốt như vậy sao tôi có thể không cần được chứ .
Nói xong cô cũng cúi gập người cảm ơn quản lí Lưu , vừa cảm kích lại vừa vui sướng vô cùng .
- Sau này cứ gọi tôi là Lưu Tinh Hà hay chị Lưu là được , cả cậu trai trẻ cũng như vậy đi .
Thái Hàn hơi bĩu môi , tinh nghịch nói :
- Mọi khi chị hay chê em như ông cụ non mà bây giờ lại gọi là trai trẻ là sao , đúng là hay quên thật đó .
- Em bớt bắt bẻ vừa thôi , chẳng trách chị gọi em là ông cụ non là đúng rồi.
Được rồi , hai đứa mau ra ngoài đi chị có chút chuyện cần xử lí .
Huỳnh Hứa Giai nhận được đồng phục liền đi đến phòng thay đồ , cô mặc lên người áo vest cùng với chân váy đỏ qua đầu gối.
Chỉnh trang lại , rất nhanh sau đó bước ra.
Thái Hàn đang đứng chờ nhìn cô mặc như vậy , khuôn mặt hơi ửng đỏ :
- Không ngờ chỉ thay bộ quần áo lúc nãy thành váy mà trông chị đã xinh hơn được như vậy .
- Em chắc chắn mai sau sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi , mồm mép thế cơ mà .
- Có nhiều người theo đuổi đến thế nào cũng không thể có được trái tim cô gái mình yêu thì không phải cũng như không sao .
Nói đến đây Huỳnh Hứa Giai lại nghĩ đến câu nói Lệ Phó Thành muốn cưới mình , chẳng phải anh rất ghét cô sao.
Tự nhiên lại muốn kết hôn như vậy , anh rốt cuộc là muốn toan tính gì .
5 năm trong tù cũng đủ để Huỳnh Hứa Giai nhận ra Lệ Phó Thành không phải là người