- “ Đúng là ngốc hết thuốc chữa , con mẹ nó , tôi vì cô mà tôi mất bao nhiêu thời gian đấy “.
Anh tức giận quát cô , xong lại hạ giọng :
- Còn muốn ở đây đến bao giờ .
Thế là Lệ Phó Thành quay lưng đi trước , để cô chạy theo sau.
Trước khi lên xe cô còn mải ngắm nhìn chiếc xe mới , anh sở hữu hơn trăm chiếc siêu xe như vậy không thấy lãng phí sao.
Cũng đâu có đi đâu mấy .
- Nhìn gì ? Còn không mau lên xe .
Huỳnh Hứa Giai ngồi bên ghế lái phụ , mắt lờ đờ nhìn anh lại chọc cho anh nổi giận .
- Nhìn cái vẻ mặt của cô chán chết đi được .
Cô siết chặt tay , miệng làu bàu :
- Cũng đâu ai bắt anh nhìn .
Lệ Phó Thành như ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô , đằng đằng sát khí mở miệng , con mắt dài hẹp híp lại .
- Cô vừa mới nói cái gì ?
Huỳnh Hứa Giai không dám chọc giận anh , đêm nay có về nhà được hay là bị vứt ở đây là tuỳ thuộc vào tâm trạng anh.
Cô nào dám liều lĩnh cãi tay đôi với Lệ Phó Thành .
Huỳnh Hứa Giai mỉm cười , nụ cười mà đến cả Lệ Phó Thành cũng thấy giả trân hết sức nhưng vì biểu hiện ngoan ngoãn của cô nên anh hài lòng tiếp tục lái xe .
- Cô cần tiền đến vậy sao ?
Anh vẫn chăm chú lái , mắt hướng thẳng nhìn phía trước.
Dường như thấy cô không hiểu hết toàn bộ câu nói lại thêm vào đó vài câu .
- Đuổi theo tên trộm đó vì trong túi có tiền .
Cô ngước mặt lên , mắt tròn xoe nhìn anh .
- Em vốn không hay mang theo nhiều tiền bên mình đâu , bên trong có ảnh của em và mẹ chụp chung thôi .
- Là Diệp Lộ ?
Huỳnh Hứa Giai vội vàng xua tay :
- Không phải , là mẹ ruột của em - Mộng Khanh .
Lệ Phó Thành trước giờ chưa từng biết người mẹ trước của cô trông như thế nào nhưng thoạt nghe qua cái tên thấy quen quen.
Hình như anh từng gặp người có cái tên đó ở đâu rồi .
Cô nhìn khung cảnh tối om ngoài trời , ngồi bên trong còn cảm thấy rợn người .
- Anh đến đây không thấy sợ ma sao .
Lệ Phó Thành đang lái xe quay sang nhìn cô .
- Từng sợ , khi tôi còn là một cậu bé thì cũng từng rất sợ.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến người thân của mình ra đi như vậy , cũng nằm ở nền đất lạnh lẽo đó nỗi sợ đã không còn nữa rồi.
Cho nên Huỳnh Hứa Giai , mẹ tôi mà có mệnh hệ gì cô sẽ sống không yên đâu .
Không gian bỗng chốc trở nên yên ắng , hơi thở nặng nề đến khó tả .
Huỳnh Hứa Giai lén lút nhìn sắc mặt anh .
- Em.
.
.
.
- Cô nhìn cái gì , thấy tôi nói xong rồi liền chột dạ sao?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Gần 1 giờ đêm , Lệ Phó Thành vẫn chưa đưa cô trở về biệt thự mà đậu xe trước đồn cảnh sát .
Cô muốn hỏi anh muốn vào trong đó làm gì , đi có lâu không nhưng nhìn gương mặt hầm hầm