Cô liếc nhìn anh , vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm , trong đôi mắt hiện lên tia lạnh lùng .
- Hạn mức ? Là cái gì vậy .
Nếu như là người khác Huỳnh Hứa Giai chắc chắn sẽ cho rằng họ đang làm quá lên , nhưng người này lại là anh.
Lệ Phó Thành nhiều tiền thế nào cả cái thành phố này đều biết .
Huỳnh Hứa Giai muốn rời đi mà anh không để cho cô dễ ràng rời đi như vậy .
- Ít nhiều cũng nên có thứ gì đặt cọc không phải sao ?
Cô cảm giác sống lưng lạnh toát vì khí lạnh toả ra trên người Lệ Phó Thành , tim cô cũng đập nhanh hơn thường.
Chưa đợi cô trả lời , Lệ Phó Thành đã cúi đầu xuống, ghé sát môi vào tai cô:
- Vậy lấy bản thân cô đi , tôi chỉ cần như vậy là đủ.
Cả vốn lẫn lãi sẽ không tính .
Ánh mắt lưu manh lướt qua người cô một lượt , mà giúp việc thấy vậy cũng biết đường lui ra .
Huỳnh Hứa Giai bị anh dồn đến mép bàn rồi bị anh bế xốc lên ngồi yên vị ở đấy.
Khuôn mặt góc cạnh tiến tới phía cần cổ cắn lên rồi lại lần tới vành tai gặm nhấm .
“ Ưm “ cả người cô như có dòng điện chạy qua , không nhịn nổi kêu lên một tiếng .
Đôi tay anh uyển chuyển kéo dây áo xuống , rất nhanh thứ trắng nõn trước mặt xuất hiện .
Lệ Phó Thành bế cô lên , để cô ôm lấy cổ mình.
Anh vừa di chuyển vừa hôn nhẹ đôi môi ấy .
Lệ Phó Thành đưa cô về phòng của mình , sắc màu trầm của căn phòng nhờ có cô mà nó thay đổi không ít.
Từ màu đen xám được thêm nhiều màu sắc tươi sáng khác gợi cảm giác ấm cúng hơn .
Anh thả cô xuống giường , anh càng hôn càng sâu hơn .
Mặt Huỳnh Hứa Giai đỏ ửng lên sắp cạn kệt không khí nhưng anh vẫn cố cắn m*t môi cô.
Lệ Phó Thành lần nào cũng thế , luôn điên cuồng như vậy .
Cô dùng hết sức lực của mình muốn đẩy anh ra nhưng sức lực của cô quá yếu , không thể đẩy nổi anh .
- Ưm.
.
.
Lệ.
.
.
Phó Thành mau dừng lại.
Hôm nay không tiện .
Lưỡi anh dứt khỏi lưỡi cô , ánh mắt tràn đầy d*c vọng hỏi :
- Có gì mà không tiện .
Huỳnh Hứa Giai vùi mặt vào gối lại bị anh nắm lấy cổ chân kéo thấp xuống.
Bất quá cô đành phải nói ra .
- Bà.
.
.
bà dì của em đến .
- “ Dì nào ? “ Lệ Phó Thành là trai thẳng , được giáo dục tốt sao hiểu được mấy thứ này .
Huỳnh Hứa Giai mặt đỏ đến tận tai , mấy vấn đề này có cần phải hỏi kĩ lưỡng đến vậy không .
- Là ngày của con gái thôi .
Anh ngờ ngợ ra thứ gì đó dừng lại động tác vừa rồi , tuy không hiểu rõ nhưng biết chắc cô cũng rất khó chịu giống như ngày của đàn ông.
- Hôm nay tạm tha cho cô .
Huỳnh Hứa Giai lập tức đứng dậy , vội vàng tìm chiếc dép lông.
Cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức , càng nhanh càng tốt .
- Cô không có gì thắc mắc sao ?
- Chuyện gì cơ .
- Mẹ của cô .
Sắc mặt cô hình như không vui lắm