Huỳnh Hứa Giai đột nhiên cuộn tròn người lại , cô chắn chặt môi đến bật máu.
Trên trán cũng phủ một tầng mồ hôi , sắc mặt lập tức trở nên xanh xao .
Đau quá .
Buốt quá .
Chân của cô cảm tưởng như đang co thắt lại với nhau , thật là đau khiến người khác muốn ứa nước mắt ra .
Kể từ khi tỉnh lại cô sẽ có vài lần bị như vậy.
Bình thường chân sẽ không cảm giác được gì nhưng thỉnh thoảng nó lại đau nhói lên .
Huỳnh Hứa Giai nắm chặt lấy ga giường , cả người lê lết về phía tủ muốn tìm lọ thuốc giảm đau.
Cô bới tung hết tất cả cuối cùng cũng thấy nó nằm trong một góc .
Bàn tay Huỳnh Hứa Giai vì đau mà run lên từng đợt , những viên thuốc cũng vì vậy mà vương vãi khắp sàn nhà .
Huỳnh Hứa Giai nhặt mấy viên đó lên bỏ vào miệng , cơn đau cũng dần thuyên giảm.
Cô ngồi dựa vào mép tủ , ánh mắt đờ đẫn một hồi lâu đến khi có tiếng điện thoại vang lên .
Lệ Phó Thành lúc bấy giờ mới tan họp mở điện thoại ra thì đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ cô , còn có một tin nhắn gửi đến nói mẹ anh đã tỉnh lại .
Anh liền vui vẻ muốn gọi lại , lại lo rằng cô đã ngủ sẽ đánh thức cô dậy.
Nhớ đến cô vẫn thường ngủ rất muộn cuối cùng vẫn nhấn vào màn hình , muốn nói chúc cô một câu ngủ ngon .
Huỳnh Hứa Giai vẫn đang khó khăn bò đến , với tốc độ này cô thấy mình thật vô dụng.
Cô tức giận đấm mạnh vào chân của mình , nước mắt không kìm được trào ra lăn dài.
Dù hiện tại đang là mùa đông nhưng do cô dùng quá sức mà mồ hôi đã thấm ướt tóc .
- Huỳnh Hứa Giai à , xin lỗi em vì tôi vừa mới tan họp nên bây giờ mới thấy tin nhắn của em.
Công việc chồng chất nhiều quá khiến tôi hơi mệt mỏi thật muốn về trở về mà ôm em vào lòng rồi ngủ một giấc.
Tôi nghĩ như vậy thôi , tôi biết em vẫn còn ghét tôi.
Về chuyện của mẹ , cảm ơn em rất nhiều vì đã chăm sóc bà ấy .
- Nếu mệt.
.
.
quá thì đừng gắng sức , để mẹ anh thấy anh vậy chắc chắn sẽ đau lòng lắm.
Vừa tỉnh dậy bà ấy đã hỏi anh đâu rồi .
- “ Giọng em làm sao vậy , sao lại run thế “.
Lệ Phó Thành gấp gáp hỏi .
Huỳnh Hứa Giai nói chuyện không được tự nhiên như mọi khi , cô ở đây câu nói đứt quãng lại run rẩy lên .
- Không có gì , chắc do trời lạnh quá thôi .
Cô nắm chặt tay kìm nén sự khó chịu bức bối trong người .
- Giúp việc bọn họ chăm em tốt chứ , trong phòng có có bật máy sưởi ấm không vậy .
Lệ Phó Thành như một người chồng thực thụ đang đau xót cho vợ mình .
- “ Tốt.
Tất cả đều rất tốt “.
Huỳnh Hứa Giai đưa một tay xuống bóp dưới chân vài cái , cô cảm tưởng mình bây giờ như một bà lão 80 đang tuổi già sức yếu chân suốt ngày đau nhức.
Cô nghe được tiếng thở nặng nề bên tai , có lẽ