Huỳnh Hứa Giai tỉnh lại thấy đầu mình đã quấn thêm một lớp băng gạc , Lệ Phó Thành ngồi bên cạnh phát hiện cô đã tỉnh liền tiến tới đỡ cô đang muốn ngồi dậy .
- Sao em lại bất cẩn khiến mình bị ngã như vậy.
Bây giờ sao rồi ? Đầu còn choáng không.
Bác sĩ nói phải để em nghỉ ngơi một lúc .
- Tiểu Du Du , cô ta lúc nãy vừa mới đến đây .
Lệ Phó Thành kinh ngạc , ở đây có nhiều bảo vệ như thế sao có thể dễ dàng ra vào như vậy .
- Cô ta sao có thể dễ dàng vào đây được như vậy .
- “ Chỉ sợ cô ta đã giả danh đóng giả thành bác sĩ “.
- Vậy người đẩy em là cô ta .
Huỳnh Hứa Giai gật đầu.
Bất chợt nghĩ đến điều gì đó vội nói .
- Mẹ của anh.
Bà ấy đang gặp nguy hiểm .
Lệ Phó Thành hoảng loạn chạy đến chỗ Hà Dĩ , rút điện thoại ra gọi cho vệ sĩ tăng cường canh giữ lại gọi cảnh sát đến kiểm soát.
Nhưng khi tới phòng bệnh phát hiện đã quá muộn , Hà Dĩ không còn ở đây .
Lệ Phó Thành tức giận đấm mạnh cửa , bàn tay nắm chặt.
Gân xanh cũng nổi lên.
Sắc mặt có thể giết người bất cứ lúc nào , khung cảnh bệnh viện đang yên bình bỗng chốc rất ồn ào vì sự xuất hiện của Tiểu Du Du .
Cảnh sát rất nhanh đã tới , trang bị đầy đủ vũ khí rào soát một lượt .
Huỳnh Hứa Giai yên lặng nhìn camera , quả thật cô ta đã giả danh thành bác sĩ đẩy Hà Dĩ đi , hành động vô cùng lén lút khẩn trương .
Lúc Huỳnh Hứa Giai chuẩn bị rời khỏi phòng giám sát để đi xuống tầng 1 bệnh viện tìm Lệ Phó Thành thì di động bất ngờ đổ chuông , đó lại là một dãy số lạ tất nhiên không phải của người cô từng quen .
- “ Cô sống rất tốt nhỉ sau khi cướp đi cuộc sống hào nhoáng của tôi “.
Giọng nói quen thuộc đay nghiến từng chữ , bên cạnh còn có tiếng hét của Hà Dĩ khiến toàn thân Huỳnh Hứa Giai run lên.
- Nếu cô thả bà ấy ra , tôi sẽ xin Lệ Phó Thành cho cô một con đường sống .
Cô ta bật cười như nghe một câu nói hoang đường .
- Kể từ khi tôi có ý định muốn đâm chết bà ấy tôi đã không còn con đường quay đầu rồi.
Cô biết không , tôi rất ghét cô.
Tại sao khi tôi sắp có mọi thứ trong tay rồi cô lại đến quấy nhiễu vậy.
- “ Là do bản thân cô , tự cô chuốc lấy sao lại đổ hết lên đầu tôi.
Cô đâm bà ấy lại vu oan cho tôi , ỷ vào tình yêu Lệ Phó Thành dành cho cô mà ngông cuồng làm nhiều điều sai trái.
Cô có tiền , có quyền lại đi ghen ghét với một người sinh ra vận đen đã bám lấy như tôi.
Tiểu Du Du tâm lí của cô cũng thật méo mó “.
Huỳnh Hứa Giai lạnh giọng , bên trong lại có sự tức giận lẫn chất vấn .
Tiểu Du Du