5 năm sau.
Cuộc sống sau sinh của Huỳnh Hứa Giai ngày càng hạnh phúc hơn.
Cô gửi hai đứa trẻ cho Hà Dĩ trông nom còn mình cầm hộp cơm đến công ty Lệ Phó Thành.
Nhân viên đã quá quen với việc này nên mỉm cười muốn dẫn Huỳnh Hứa Giai đi nhưng bị cô từ chối, dù gì bọn họ cũng đang làm việc không nên làm phiền thì hơn.
Cốc Cốc.
- “ Vào đi “.
Âm thanh trầm khàn bên trong vang vọng ra.
Cô nghe thấy giọng nói mới đẩy cửa bước vào, mặc dù Lệ Phó Thành đã căn dặn không cần phải câu lệ như vậy.
Cứ trực tiếp đi vào là được rồi, bởi cô là vợ của anh.
Cái gì của anh cũng đều là của cô, tất nhiên công ty cũng không ngoại lệ.
Vả lại giữa hai người cần gì khách sáo như vậy.
Lệ Phó Thành vừa thấy cô bước vào đã lập tức đứng dậy, hai tay còn dang ra muốn được cô ôm.
Huỳnh Hứa Giai lại bày ra khuôn mặt ghét bỏ khẽ lườm anh một cái.
Suốt 5 năm đầy đủ cả sáng trưa chiều tối ôm anh đến phát ngán rồi.
Cô đặt mạnh hộp cơm xuống.
- Sáng nay là ai đã làm vỡ cửa kính vậy.
Lệ Phó Thành bỗng trưng ra vẻ mặt vô tội, tư thế hiên ngang lúc nãy giờ trở nên khép lép.
Hai ngón tay trỏ dính chặt vào nhau.
- Anh chỉ chơi đá banh với bọn nhỏ, nhìn vẻ mặt Huỳnh Lệ Lam và Huỳnh Lệ Tĩnh lại như đang coi thường anh.
Một người ba như anh sao chịu nỗi nhục này, bỗng chốc cả người hừng hực chiến đấu.
Ai ngờ lực chân quá mạnh mà vỡ luôn cái cửa sổ.
Huỳnh Hứa Giai thở dài, từ ngày có hai đứa nhỏ cái nhà này loạn hết lên rồi.
Trong nhà toàn chiến tích của hai cục cưng nhà cô hết.
- Ai kêu chân anh quá dài làm gì.
- Như vậy mới cho con chút gen.
Con gái và con trai đều cao giống anh, còn phần dễ thương bọn nhóc sẽ giống em.
Lệ Phó Thành lập tức tiến sát lại gần, ánh mắt lưu manh nhìn cô.
- Em nói xem không phải như vậy sao vợ yêu.
- Mồm mép dẻo thật đấy.
Huỳnh Hứa Giai đưa mắt nhìn đôi chân dài của anh đã để giữa hai [email protected] mình từ bao giờ, khoé môi lại nhếch lên tà tà.
- Đúng là ngày càng lưu manh, anh học mấy thói hư này ở đâu vậy.
Lại còn để tóc loà xoà che chớm mắt nữa chứ.
Lệ Phó Thành bộ mặt oan ức:
- Còn không phải vì giống mấy oppa của em hay sao.
Suốt ngày mê họ mà không để ý đến anh.
Cô không thể thừa nhận bộ dáng của Lệ Phó Thành lúc này quả thực quyến rũ chết người, cứ nghĩ biết bao cô gái đang say đắm anh cô lại nổi cơn ghen.
Con người này tại sao lại càng ngày càng đẹp như thế chứ, nhìn khuôn mặt ấy chỉ muốn cắn mấy phát.
Vài sợi tóc rơi xuống dưới trán, anh cúi đầu liền bị che đi nửa con mắt làm gương mặt góc cạnh càng thêm đẹp mắt, bộ dạng vừa lưu manh vừa quyến rũ bỗng dưng làm Huỳnh Hứa Giai tức tối.
Cô chính là không tìm được lí do để mắng, nhưng vẫn là muốn mắng.
Huỳnh Hứa Giai bỗng bật cười, con người này đúng là ngây thơ lại có ý nghĩ như thế.
- Oppa của em thì có rất nhiều người nhưng còn anh là độc nhất vô nhị.
Quả nhiên lời nói ra làm tim ai đó mềm lại, cả người rộn ràng không thôi.
Lệ Phó Thành càng ép sát cô chặt hơn, hơi thở dồn dập.
- Em sao lại ngọt ngào như vậy chứ? Anh càng ngày càng yêu em nhiều thêm