Lên Án

Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt.


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chợ rau Thiên Thiên cách làng một khoảng nhất định, chủ nhà đã hào phóng cho mượn chiếc xe của mình, một chiếc xe dỡ hàng màu lam bụi bám đến mức không nhìn ra màu gốc nữa rồi.

Năm người mượn sức lẫn nhau mà leo lên, Kỷ Vọng leo lên trước, giúp Trịnh Kỳ Hồng một tay kéo Đoạn Âm Vũ. Ngược lại Trương Mộ Tiên tự mình lưu loát leo lên, cuối cùng mới đến Kỳ Bạc Ngôn.

Kỷ Vọng vừa định ngồi xuống thì thấy Kỳ Bạc Ngôn thản nhiên duỗi tay tới, bàn tay kim tôn ngọc quý của hắn dừng giữa không trung, Kỷ Vọng đang tức anh ách nên không để ý đến hắn, nhưng đối mặt với máy quay lại không thể không quan tâm, chỉ có thể vươn tay kéo người lên, sau đó len lén bỏ ra.

Xe loạng chà loạng choạng mà xuất phát, nhóm e-kip đã sớm thông báo với bên chợ rau nên không có nhiều người vây xem.

Năm người chia thành 3 nhóm, một nhóm đi đổi gạo, một nhóm đổi thịt, nhóm cuối cùng thì mở quầy hàng tại chỗ để bán kiếm tiền.

Cuối cùng nhiệm vụ khó khăn nhất đã bị Trịnh Kỳ Hồng giao cho Kỳ Bạc Ngôn.

Trịnh Kỳ Hồng lớn tuổi nên lời nói cũng tự nhiên có trọng lượng, mọi người cũng tự giác nghe theo.

Nhưng mà Trương Mộ Tiên lập tức nói: "Tài ăn nói của em rất tốt, nếu không để em ở lại quầy bán đi."

Trương Mộ Tiên là đang chiếu cố Kỳ Bạc Ngôn, hắn nhìn ra Kỳ Bạc Ngôn trước mắt còn chưa có tiến vào trạng thái, lo lắng Kỳ Bạc Ngôn ở một mình trước ống kính sẽ không nói lời nào.

Trịnh Kỳ Hồng nói: "Không được, dáng vẻ cậu không đẹp bằng Tiểu Ngôn, cậu yên tâm, Tiểu Ngôn ở đây chắc chắn sẽ đắt khách, rất nhiều người sẽ đến mua củ sen."

Đoạn Âm Vũ a một tiếng: "Em biết rồi, củ sen Tây Thi."

Đối với nickname này, Kỳ Bạc Ngôn không quá để ý: "Trương lão sư, tôi ở lại quầy là được, mọi người đi đổi đồ ăn đi."

Trương Mộ Tiên liền dẫn theo Kỷ Vọng rời đi, quá trình hai người đổi thịt không quá thuận lợi, ông chủ chắc hẳn đã được tổ e-kip chương trình ám chỉ, nói với bọn họ phụ giúp chặt sườn, băm thịt, thêm củ sen nữa thì mới có thể đổi ba cân sườn."

Cái này có sức hấp dẫn quá lớn, Kỷ Vọng trực tiếp cầm lấy dao, Trương Mộ Tiên ở bên cạnh cậu kinh ngạc đến ngây người, bảo nhiếp ảnh gia đem kỹ thuật hoàn hảo của cậu chụp lại.

Hai người đổi được thịt về, quay lại chỗ quầy hàng của Kỳ Bạc Ngôn. Kỳ Bạc Ngôn đang ngồi ở trên băng ghế, sạp hàng trước mặt đã sớm trống trơn, tất cả tiền lẻ đều nằm trong sọt.

Trong tay hắn còn cầm que kem, là bà chủ quán vịt quay phía sau sợ hắn bán rau nóng đến bức bối, cố ý cho hắn cây kem.

So với hai người bọn họ cả người toàn mùi thịt thì Kỳ Bạc Ngôn lại nhàn nhã giống như tới đây để nghỉ phép vậy.

Lúc này lại có một bà cụ hiền lành đi ngang qua, nhìn Kỳ Bạc Ngôn cười tủm tỉm nói: "Đứa trẻ này thật ngoan nha."

Trương Mộ Tiên chà xát hai tay tựa như má mì giới thiệu con gái nhà mình: "Thật sự rất ngoan, nếu bà thích, có muốn thưởng chút gì không ạ?"

Bà cụ run rẩy lấy vài quả cà chua bỏ vào sọt của Kỳ Bạc Ngôn. Đối mặt với người già, Kỳ Bạc Ngôn có vẻ luống cuống hơn so với bình thường, vội vàng đứng lên nói cảm ơn.

Nào ngờ bà cụ lại nói một câu: "Ai nha, sao cô bé này lại cao như vậy."

Nụ cười trên mặt Kỳ Bạc Ngôn cứng lại, Trương Mộ Tiên trầm ngâm trong giây lát, còn Kỷ Vọng thì vô thức mím chặt môi, vất vả nín cười.

Hóa ra bà cụ thấy Kỳ Bạc Ngôn để tóc dài nên nhìn người ta thành cô bé, miệng còn lẩm bẩm nói cháu nhà mình vô cùng ưu tú, muốn giới thiệu cho Kỳ Bạc Ngôn.

Trương Mộ Tiên nhanh chóng thuyết phục bà cụ rời đi trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát: "Cháu ta năm nay 26 tuổi, là trưởng thôn tiền nhiệm ở đây."

Chờ Trương Mộ Tiên sau khi thuyết phục bà cụ rời đi, Kỳ Bạc Ngôn quét mắt nhìn Kỷ Vọng một cái: "Cười cái gì."

Kỷ Vọng giả vờ bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói: "Tôi không có cười."

Kỳ Bạc Ngôn thở dài: "Muốn cười thì cười đi, tối nay làm cho em phần trứng sốt cà chua là được."

Trước đây lúc Kỷ Vọng làm cơm, bởi vì Kỳ Bạc Ngôn thích ăn, cậu còn đặc biệt nghiên cứu qua làm thế nào để nấu trứng sốt cà chua ngon hơn.

Có điều nhớ tới quá khứ, vẻ mặt Kỷ Vọng không khỏi trở nên lạnh nhạt, không nói tốt cũng không nói xấu.

Trịnh Kỳ Hồng cùng Đoạn Âm Vũ thành công lấy được gạo trở về, mới một thời gian ngắn mà Trịnh Kỳ Hồng và Đoạn Âm Vũ đã thành mẹ nuôi con nuôi rồi.

Đứa con nuôi mới từ đâu chui ra hỏi Kỳ Bạc Ngôn: "Anh Ngôn, kem trong tay anh lấy ở đâu thế?"

Kỳ Bạc Ngôn chậm rãi cắn một miếng, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Bà chủ quán vịt quay cho đó."

Nói xong, hắn dưới ánh mắt ghen tỵ của Đoạn Âm Vũ, hai ba miếng đã ăn hết kem đến một chút vỏ cũng không lưu lại.

Đoạn Âm Vũ cũng định tự lực cánh sinh, nói muốn hát cho bà chủ quán vịt quay nghe sau đó đổi một que kem.

Một mình hắn đi thì thôi đi, còn muốn kéo theo Kỷ Vọng: "Anh Vọng, chúng ta cùng đi xin kem, mẹ nuôi, nếu thành công con sẽ cho mẹ một phần."

Trương Mộ Tiên thong dong đến gần: "Tôi đâu?"

Đoạn Âm Vũ đã quá quen với Trương Mộ Tiên rồi: "Người chỉ giỏi mồm mép không có tư cách ăn kem."

Lúc này Kỳ Bạc Ngôn lấy tiền trong sọt ra: "Chúng ta có tiền, có thể mua."

Trương Mộ Tiên nhanh chóng chạy qua cướp tiền, che chở trong ngực: "Aiya Tiểu Kỳ, cậu không phát hiện ra tổ e-kip có bao nhiêu là mưu mô quỷ kế à, tiền này phải chi vào trong việc cần thiết, làm sao có thể dùng để dỗ nhóc con mua kem được!"

Đoạn Âm Vũ a một tiếng, đi lên giựt tiền với Trương Mộ Tiên, Trình Kỳ Hồng dở khóc dở cười bảo bọn họ đừng quậy nữa, lại nói với Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng: "Hai cậu là anh lớn, còn không mau tách bọn họ ra."

Kỷ Vọng cùng Kỳ Bạc Ngôn mới xắn tay lên hỗ trợ, Kỷ Vọng vừa định bước đến chỗ Đoạn Âm Vũ, bả vai của cậu đã bị Kỳ Bạc Ngôn dùng sức hất ra, đối phương lách qua cậu, bước tới xách cổ áo Đoạn  Âm Vũ lên, giống như xách một con gà mà lôi sang một bên.

Trương Mộ Tiên cũng bị Kỷ Vọng kéo ra, miệng vẫn còn nói: "Nhóc thối, cậu là con nuôi chị Hồng, tôi còn là em trai của chị Hồng đấy! Cậu phải gọi một tiếng chú đấy!"

Ngày đầu tiên đã phân chia địa vị trong nhà của tất cả mọi người xong xuôi luôn rồi.

Ở chợ rau làm trò cả một ngày, năm vị khách mời cũng không còn xấu hổ như vậy nữa, thậm chí còn tìm được thiết lập hình tượng cho mình.

Trịnh Kỳ Hồng chị cả như mẹ hiền, người chú Trương Mộ Tiên không có đứng đắn lắm, anh hai Kỷ Vọng trung thực lại đảm đang, anh ba Kỳ Bạc Ngôn thì xinh đẹp như hoa, thêm nhóc con Đoạn Âm Vũ với ai cũng không chịu thua kém.

Đoạn Âm Vũ ở trên xe còn than thở: "Sao em lại thành nhóc con rồi."

Quay trở lại trong thôn thì trời đã khuya, Kỳ Bạc Ngôn đi tắm lại lần nữa, Kỷ Vọng và Trịnh Kỳ Hông bận bịu trong bếp, Trương Mộ Tiên đi ra ngoài tán gẫu với hàng xóm, muốn xin một ít đồ ăn về, còn Đoạn  Âm Vũ ngồi ở trong sân bóc vỏ ngô.

Năm người đều tự làm phần việc của mình, bầu không khí hài hòa lại yên tĩnh.

Cho đến khi bát canh sườn củ sen và đĩa trứng cà chua nóng hổi đặt lên bàn, đạo diễn Giang mặc kệ sự tình đột nhiên xuất hiện nói với mọi người: "Trước khi ăn cơm, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ."

Đạo diễn Giang: "Ngoại trừ Trịnh lão sư và Kỷ lão sư có đóng góp nhiều nhất trong hôm nay, những người khác phải thông qua trò chơi, mới giành được tư cách ăn cơm."

Bụng Đoạn Âm Vũ đang sôi ùng ục, nhìn một bàn đầy đồ ăn như vậy mà còn muốn chơi trò chơi chó má mới có thể được ăn, thiếu chút nữa xông lên đánh tay đôi với đạo diễn, vẫn là Trương Mộ Tiên nhanh tay lẹ mắt kéo người về.

Trò chơi rất đơn giản, trong số 6 quân bài, có một lá là màu đen, còn lại đều là màu đỏ, người rút trúng lá đen không những không được ăn cơm, mà phải trải ga giường cho mọi người.

Nếu cả ba người đều lấy được lá màu đỏ, sẽ được ăn cơm ngay và chỉ phải tự trải ga giường của mình.

Có lẽ để tạo sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ và hiệu ứng tốt cho chương trình, cho nên mới có trò này. Kỳ Bạc Ngôn từ phòng tắm đi ra thì phát hiện hai người kia đã rút xong rồi.

Đoạn Âm Vũ cầm tấm thẻ đỏ cảm ơn trời đất, Trương Mộ Tiên đã tự mình xới một bát cơm thật đầy.

Kỳ Bạc Ngôn nghe xong quy tắc, tuỳ tiện lật một thẻ lên, ai mà ngờ được, xác suất chọn 1 trong 6 lại rơi xuống đầu Kỳ Bạc Ngôn, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trịnh Kỳ Hồng nhìn không nổi nữa mới nói: "Đạo diễn Giang, cho thêm một cơ hội nữa đi, mọi người đều bận rộn cả ngày vừa mệt vừa đói, ngay cả cơm cũng không được ăn như thế thì hơi quá đáng."

Đạo diễn Giang thấy thế thì cho thêm một cơ hội nữa.

Sau khi tráo thẻ xong, vẫn là 6 chọn 1, Kỳ Bạc Ngôn lại là thẻ đen, xui như kiểu bị dính lời nguyền vậy.

Hiệu quả của tiết mục này thực sự quá tốt luôn rồi, sau một hồi ồn ào, đạo diễn Giang không còn cách nào khác đành phải nói: "Vậy chỉ có thể ăn một miếng, ăn cái gì tuỳ cậu chọn, sau khi ăn xong Kỳ Bạc Ngôn phải đi trải ga giường."

Kỳ Bạc Ngôn cảm thấy không vấn đề gì, chỉ là các khách mời khác đều kêu ca đau lòng, Kỷ Vọng đã lấy thìa súp ra chất thịt lên trên đó, ý đồ làm ra 'một miếng' thật to bằng mặt Kỳ Bạc Ngôn.

Cuối cùng Kỳ Bạc Ngôn ăn một thìa trứng với sườn, rồi yên lặng lên lầu trải ga giường.

Bởi vì trong nhóm có người không được ăn, nên lúc ăn mọi người cũng không vui vẻ gì, tất cả mọi người đều đoàn kết đối ngoại, giận đạo diễn Giang.

Kỷ Vọng ăn một bát thì dừng, Trịnh Kỳ Hồng nhìn cậu một cái, nhét bình giữ nhiệt vào tay cậu: "Tiểu Kỷ, cậu đi lên giúp Tiểu Kỳ."

Đoạn Âm Vũ kéo Kỷ Vọng xuống, ghé vào tai cậu trộm nói: "Em đã lén giấu gói thịt khô, anh mang lên cho anh Ngôn hộ em."

Trương Mộ Tiên lấy ra quả táo của mình, Kỷ Vọng mang theo tình yêu của các thành viên lên lầu cho Kỳ Bạc Ngôn, đạo diễn Giang vẫn có tình người, mắt nhắm mắt mở đối với ám thị ngầm của bọn họ.

Kỳ Bạc Ngôn ở trên lầu tự mình yên lặng chiến đấu với cái chăn, trong phòng không có e-kip, chỉ có mấy máy quay cố định đang quay thôi.

Mười ngón tay không dính nước xuân của Kỳ Bạc Ngôn làm sao có thể trải ga giường, vật lộn nửa ngày, suýt chút nữa tự mình chui vào chăn luôn rồi.

Kỷ Vọng bước vào kéo Kỳ Bạc Ngôn ra khỏi địa ngục chăn bông: "Ăn chút gì đi."

Kỳ Bạc Ngôn thấy tang vật quang minh chính đại trong tay Kỷ Vọng nói: "Ở đâu."

Kỷ Vọng lời ít ý nhiều đem nguồn gốc của những thứ này kể qua một lượt, cuối cùng kết luận: "Đây là tình yêu của mọi người dành cho cậu."

Trong lúc nói chuyện, Kỷ Vọng tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã trải xong 2 chiếc giường: "Này là phòng của ai?"

Kỳ Bạc Ngôn ném quả táo trên tay: "Còn có thể của ai?"

Kỷ Vọng nhìn Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn lộ ra ý cười lòng anh và em đều biết rõ mà. Kỷ Vọng nghĩ thầm, cậu đi lên đây làm cái gì, để cho người này chết đói tại đây luôn cho rồi.

Kỳ Bạc Ngôn lại nói: "Bọn họ đều cho em, của anh đâu?"

Kỷ Vọng: "Của tôi cái gì?"

Kỳ Bạc Ngôn: " 'tình yêu' của anh đâu?" Hắn cố tình nói ra một câu mập mờ.

Kỷ Vọng nhìn thấy trong tay Kỳ Bạc Ngôn có canh lại có thịt khô, còn có táo, cảm thấy người này chả thiếu gì. Cậu mặc kệ, chuẩn bị rời khỏi phòng này, sang phòng khác trải ga giường.

Lập tức cổ tay cậu đã bị Kỳ Bạc Ngôn kéo lại, Kỷ Vọng hất ra hai lần nhưng không được, cậu lúng túng nhìn vào máy quay bốn phía đang quay lại tất cả mọi thứ, rốt cuộc cũng chịu thua.

Cậu nhét một thanh chocolate vào tay Kỳ Bạc Ngôn, có được đồ mình muốn rồi, Kỳ Bạc Ngôn lúc này mới buông tay Kỷ Vọng ra, hắn mở chocolate cho hết vào miệng: "Tình yêu của anh là vị chocolate, thật ngọt."

Kỷ Vọng chết lặng, nghĩ thầm muốn làm gì thì làm đi, cậu cợt nhả cũng không cợt nhả được, đánh cũng không đánh lại, còn có thể làm gì đây?

Dù sao những cảnh được chiếu ra, còn phải xem công ty Kỳ Bạc Ngôn có đồng ý hay không.

Công ty của Kỳ Bạc Ngôn sẽ không có khả năng để cậu xào cp với Kỳ Bạc Ngôn đâu.

------------------

[07092021]

----------------

Chuâng: Mai up chương 31 với tóm tắt chương 32,33,34,35 nha mụi ngừi ????????‍♀️, có một số đoạn chính thì e vẫn trans vào để chữ in nghiêng nha ❤️❤️



Chương 31: Khẩu giao

[Là ác mộng.......nhưng mơ thấy Kỷ Vọng, sẽ không còn là ác mộng nữa.]

------------------------

Quả nhiên, câu 'tình yêu của anh' kia làm cho những nhân viên ghi hình xung quanh hai nhìn mặt nhau, Kỷ Vọng nhanh chóng nói: "Được rồi, ăn nhanh đi em ba, cháu Đoạn còn đang ở dưới nhà chờ em đó."

Cậu cố gắng đem câu 'anh'* của Kỳ Bạc Ngôn lấp liếm cho qua, muốn đem những lời nói điên khùng của Kỳ Bạc Ngôn thành một dạng nhập vai nhân vật.

(*Từ 'anh' ở đây Kỳ Bạc Ngôn nói 'ca ca', chứ không phải dùng 'ni' nha.)

Mặc dù chương trình đã ký thỏa thuận bảo mật, thậm chí nếu có scandal, cũng sẽ có người sắp xếp đè xuống, nhưng Kỷ Vọng vẫn rất để tâm.

Cậu đang muốn chứng minh cái gì, cậu căn bản không hề muốn thể hiện bất cứ khúc mắc gì với Kỳ Bạc Ngôn trước mặt người khác, vậy mà Kỳ Bạc Ngôn luôn năm lần bảy lượt muốn phá vỡ thế cân bằng này.

Giọng điệu Kỷ Vọng không được tự nhiên, Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở trên giường nhìn cậu một lúc, rồi đứng lên khách khí nói với nhân viên ghi hình: "Ngại quá, tôi muốn thay quần áo, các anh có thể tạm thời ra bên ngoài chờ một tý được không, cũng tắt luôn máy quay trong phòng một lát."

Nhân viên ghi hình xin phép ý kiến của nhóm e-kip, rất nhanh đã nhận được sự đồng ý, bọn họ lần lượt tắt hết máy quay, sau đó rời khỏi phòng.

Kỷ Vọng cũng muốn đi, lại phát hiện giày của mình bị Kỳ Bạc Ngôn giẫm lên, Kỷ Vọng muốn thu chân về, kết quả Kỳ Bạc Ngôn càng dùng sức giẫm xuống.

Kỳ Bạc Ngôn đi chân trần giẫm lên mũi giày của cậu, Kỷ Vọng tự hỏi, giày của cậu hôm nay đi nhiều nơi như vậy liệu có làm bẩn chân Kỳ Bạc Ngôn không.

Cậu ngay lập tức tỉnh táo lại, một lần nữa ảo não bởi suy nghĩ theo quán tính của mình, đến khi nào cậu mới có thể vứt Kỳ Bạc Ngôn sang một bên mà không phải như bây giờ, ngoài miệng nói chán ghét, nhưng trong tiềm thức lại vĩnh viễn đặt người này lên hàng đầu.

Kỳ Bạc Ngôn thích giả vờ như không có việc gì rồi đi trêu chọc cậu, lần trước gặp mặt ở bệnh viện ầm ĩ đến thế, lần này lại ở chương trình tạp kỹ giả vờ bình thường, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế, bọn họ đều biết vấn đề của họ tựa như chiếc gương đã bị vỡ thành nhiều mảnh, mà hành động của Kỳ Bạc Ngôn là nhặt các mảnh đó đặt

lại vào trong khung một cách vô ích, làm như không thấy những tổn hại trước đó của nó.

Còn muốn nói với mọi người rằng cái gương này vẫn nguyên vẹn như trước, vẫn còn có thể sử dụng được.

Thật sự có thể trước sau như một à, vẫn là nói dối đã lâu, tất cả mọi người đều có thể diễn giả thành thật.

Kỷ Vọng không có lợi hại như Kỳ Bạc Ngôn, cậu không làm được.

Nhân viên ghi hình cuối cùng cũng đi ra ngoài, đóng cửa lại, Kỳ Bạc Ngôn quét mắt nhìn bốn phía một chút, xác định tất cả đèn đỏ trên máy quay đều đã tắt.

Hắn mới thả lỏng thân thể, cả người hơi ngả về phía sau, hai cánh tay che khuất khuỷu tay chống nửa thân người, nhấc chân rời khỏi giày Kỷ Vọng, rồi lại chui vào trong ống quần từ từ lướt lên trên, hơi lạnh từ những ngón chân quấn quít tựa như đang trêu đùa qua lại trên chân Kỷ Vọng.

"Anh à, buổi chiều ở trong nhà tắm anh bóp em rất đau, anh muốn phế em luôn sao?" Giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn mềm mại, dùng ngữ điệu oán giận mà than vãn.

Kỷ Vọng lạnh lùng nhìn hắn: "Cho nên cậu bị phế rồi?"

Kỳ Bạc Ngôn đem tay đè lên 'bụng dưới' của mình: "Không có, chỉ là bây giờ có hơi đau một chút."

Buổi chiều ở trong phòng tắm, bởi vì Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên nổi thú tính làm cho cả hai người bọn họ đều nổi lên phản ứng, Kỳ Bạc Ngôn còn không biết xấu hổ muốn Kỷ Vọng 'khẩu giao' cho mình, một bên khẩn cầu, một bên tình nồng ý đậm mà thả những nụ hôn nhỏ vụn lên môi Kỷ Vọng.

Đối mặt với thỉnh cầu trắng trợn của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng mỉm cười, Kỳ Bạc Ngôn nhìn chằm chằm Kỷ Vọng, cảm thấy tay của đối phương phối hợp mà cầm lấy cái ấy của hắn.

Kỳ Bạc Ngôn hoảng hốt nói: "Hôm nay là ngày may mắn của em sao?"

Nhưng mà giây tiếp theo cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến, lúc này Kỳ Bạc Ngôn mới hiểu rõ, hôm nay không phải ngày may mắn mà là một ngày chịu khổ.

Hắn gần như trong vô thức bắt lấy những đồ vật xung quanh mình mới dằn xuống được đau đớn từ 'đòn trí mạng' này của Kỷ Vọng.

Kỳ Bạc Ngôn đụng vào dầu gội đầu cùng với những đồ vật khác khiến chúng rơi xuống, cũng chính là động tĩnh mà Đoạn Âm Vũ nghe được.

Mà bản thân Kỷ Vọng, sau khi trốn lên lầu lại phát hiện trong thời gian ngắn không thể dập tắt 'lửa' trong người, đành phải đi vào nhà tắm, lại lần nữa tắm với nước lạnh.

Cậu muốn Kỳ Bạc Ngôn biết, kết cục của việc tùy ý làm bậy chính là gà bay trứng vỡ.

Kỷ Vọng cảm thấy đầu ngón chân không thành thật của Kỳ Bạc Ngôn còn có xu hướng muốn lướt lên trên, cậu nhấn mạnh: "Cậu còn muốn thử một lần nữa?"

Vừa dứt lời, Kỳ Bạc Ngôn đã thành thật rút ngón chân về vị trí cũ, chậm rãi nói: "Không muốn đâu."

Kỷ Vọng quét mắt nhìn đồ ăn bên cạnh: "Ăn xong mấy thứ này rồi xuống lầu đi."

Nói xong, cậu định đi ra ngoài lại nhịn không được mà dừng lại bổ sung: "Còn có, đừng trêu chọc tôi nữa."

Mặc dù sau khi nói xong, chính Kỷ Vọng cũng cảm thấy không có khả năng. Cậu xem như hiểu rõ đức hạnh của Kỳ Bạc Ngôn, đánh cũng đánh không đi, mắng cũng mắng không lùi.

Vốn dĩ buổi trưa ở ruộng sen, cậu nghĩ hành động né tránh của Kỳ Bạc Ngôn là đang tức giận, không muốn để ý tới cậu nữa, cũng lười lãng phí thời gian trên người cậu.

Trước đây tính khí của Kỳ Bạc Ngôn cũng dễ nổi cáu, khi yêu đương không để ý đến Kỷ Vọng là chuyện thường tình, đoạn thời gian kia, trên đời này có bao nhiêu cách dỗ người yêu nguôi giận Kỷ Vọng gần như đã học hết luôn rồi.

Hạ mình cầu xin tha thứ, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành hắn, hao phí tâm tư lãng mạn.

Đời này cậu cũng chưa từng cưng chiều ai đến vậy, chỉ có Kỳ Bạc Ngôn là độc nhất.

Kỷ Vọng rời khỏi phòng, Kỳ Bạc Ngôn không có gọi cậu lại, cậu liền đi nhanh hơn một chút. Cậu đi sang phòng khác trải ga giường ổn thỏa xong rồi mới đi xuống lầu.

Mà Kỳ Bạc Ngôn đợi một lúc sau mới thấy xuống, trong tay còn cầm một cây đàn ghi-ta.

Đây là nhóm e-kip sắp xếp, để Kỳ Bạc Ngôn ở chương trình này quảng bá ca khúc mới của hắn.

Trong sân có một khoảng sân rộng rãi trăng thanh gió mát, Trương Mộ Tiên trải chiếu ra, lại lấy đĩa trái cây đầy dưa hấu đá* đặt lên, nhìn lên biển sao khó có thể thấy được trong thành phố, xung quanh yên tĩnh, không có âm thanh ồn ào náo nhiệt của phố thị.

*Dưa hấu đáEditBeta Lên Án - Trì Tổng Tra - Chương 31 Khẩu giaoEditBeta Lên Án - Trì Tổng Tra - Chương 31 Khẩu giao

Đoạn Âm Vũ vẫy vẫy Kỷ Vọng, chờ người đến rồi mới đưa một miếng dưa cho cậu.

Kỷ Vọng nhận lấy, lo lắng bọn họ tiếp nhận ý tốt của thôn dân sẽ bị đạo diễn Giang gây khó dễ lần nữa: "Dưa hấu ở đâu đấy?"

Trương Mộ Tiên nói: "Bỏ tiền mua đó." Nói xong nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn, nhanh chóng cao giọng nói: "Nhanh nhanh nhanh, mọi người nhường vị trí center cho người anh em của chúng ta ngồi xuống biểu diễn một bài."

Đoạn Âm Vũ nhanh chóng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến đây, vị trí center ở đây nè."

Kỳ Bạc Ngôn cầm theo đàn ghi-ta nhìn Kỷ Vọng. Kỷ Vọng lập tức đứng dậy, ngồi xuống cạnh Trịnh Kỳ Hồng.

Trịnh Kỳ Hồng quan tâm cậu như một hậu bối : "Có đói bụng không, nếu không đến phòng bếp ăn một chút? Còn có canh."

Kỷ Vọng xấu hổ lắc đầu: "Không cần, em no rồi."

Kỳ Bạc Ngôn cầm đàn ghi-ta ngồi bên cạnh Kỷ Vọng, cũng không ngồi ở chỗ gọi là center gì đó.

Hắn tùy tiện gẩy đàn, thay vì biểu diễn ca khúc mới của mình, ngược lại hắn đã thiên mã hành không* biểu diễn rất nhiều bài hát càng phù hợp với thời điểm này.

*thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây): ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phóng khoáng, không theo khuôn mẫu.

Gió đêm hiu hiu, kèm theo tiếng ếch nhái cách đó không xa, mùi thơm của nho, vị ngọt của dưa hấu và tiếng hát trong trẻo, mọi người nhất thời không nói chuyện, im lặng lắng nghe, cảm thụ giây phút bình yên hiếm có này.

Kỳ Bạc Ngôn tự đàn tự hát, lúc sau còn chơi một bài hát cũ, Trịnh Kỳ Hồng có chút kinh ngạc nói: "Người trẻ tuổi các cậu vậy mà thích hát bài này?"

Đoạn Âm Vũ chưa từng nghe qua: "Đây là bài gì ạ?"

Trịnh Kỳ Hồng hoài niệm nói: "Đã gần 20 năm, đây là bài hát cuối cùng mà một người bạn của tôi hát trước khi rời khỏi giới giải trí."

Trương Mộ Tiên mơ hồ nhớ lại: "Là bài hát của Lâm Uyển Ngôn, hồi đấy mẹ tôi rất thích cô ấy."

Trịnh Kỳ Hồng ảm đạm nói: "Đúng vậy, Uyển Ngôn khi ấy hot như thế nào, thậm chí còn nhận được lời mời của đạo diễn Trần, thiếu chút nữa có thể đóng phim 《 Vong Xuyên 》. Đáng tiếc cô ấy đột nhiên quyết định lui khỏi giới giải trí, nói lui liền lui, can ngăn cũng không được."

《 Vong Xuyên 》là bộ phim do Trịnh Kỳ Hồng đóng chính, năm đó còn nhận được giải Nữ chính xuất sắc nhất.

Trịnh Kỳ Hồng tiếp tục nói: " 'Vong Xuyên' là Uyển Ngôn đề cử tôi với đạo diễn Trần, có thể nói không có Uyển Ngôn, sẽ không có tôi ngày hôm nay."

Không biết từ khi nào âm thanh của tiếng đàn đã dừng lại, giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn vang lên: "Chị Kỳ Hồng, chị cảm kích Lâm Uyển Ngôn như thế, sau đấy chị có đi tìm chị ấy không?"

Trình Kỳ Hồng sửng sốt: "Sau khi Uyển Ngôn rời khỏi giới giải trí, gần như đã cắt đứt liên lạc với mọi người. Tôi có đi tìm cô ấy, đáng tiếc là không tìm được."

Kỳ Bạc Ngôn cụp mắt, ngón tay móc lấy dây đàn ghi-ta, không có gẩy, mà hung hăng siết vào trong ngón tay mình, dùng sức tự ngược bản thân.

Không đợi hắn tra tấn dây đàn kia, Kỳ Bạc Ngôn liền cảm thấy cánh tay mình bị chạm nhẹ một cái, Kỷ Vọng vừa thay đổi tư thế, cũng không biết cái chạm này là cố tình hay vô tình.

Trịnh Kỳ Hồng lại nói: "Tiểu Kỳ thích Lâm Uyển Ngôn à? Rất ít người trẻ tuổi như cậu thích cô ấy đó."

Kỳ Bạc Ngôn buông lỏng dây đàn ra, nói với giọng điệu thoải mái: "Thích chứ, dáng vẻ của chị ấy đẹp như vậy."

Lời này Trương Mộ Tiên cũng tán đồng, hắn so với Kỳ Bạc Ngôn phải lớn hơn mười tuổi lận: "Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy trên TV lúc ấy hẵng còn nhỏ, đã thấy chị ấy rất đẹp."

"Là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người lớn tuổi đấy." Trương Mộ Tiên cảm khái nói.

Kỳ Bạc Ngôn không tiếp tục đề tài này, rốt cuộc hắn cũng chơi bài nhạc trong album mới của mình, lúc này Kỷ Vọng mới lén đem ánh mắt mình dời đến người Kỳ Bạc Ngôn.

Thời gian muộn dần, Kỳ Bạc Ngôn đã sớm vứt đàn sang một bên, nằm trên chiếu ngắm sao.

Những người khác đều nói chuyện phiếm, hắn cũng không tham gia.

Vẫn là Đoạn Âm Vũ phát hiện hắn đã ngủ rồi, Đoạn Âm Vũ đè thấp giọng nói: "Anh Kỳ ngủ rồi, để em đi lấy áo khoác đắp cho anh ấy một cái."

Trương Mộ Tiên: "Nếu không gọi hắn dậy, mọi người đi ngủ."

Kỷ Vọng hỏi: "Chia phòng ngủ như thế nào?"

Trương Mộ Tiên nói: "Chị Kỳ Hồng đương nhiên là một mình một phòng, Đoạn Âm Vũ một phòng, tôi với cậu một phòng, để cho Kỳ Bạc Ngôn một mình một phòng cũng được."

Kỷ Vọng hơi do dự, Trương Mô Tiên lại nói: "Có điều tôi cảm thấy hai Alpha các cậu ngủ cùng nhau thích hợp hơn, tôi buổi tối thường đi vệ sinh đêm, có thể sẽ làm phiền đến cậu."

Đoạn Âm Vũ ha ha cười: "Trương Mộ Tiên, có phải thận anh không được tốt phải không."

Trương Mộ Tiên đối với ranh con này thật sự bó tay: "Chú ý chừng mực, chương trình chúng ta chính là phù hợp với mọi lứa tuổi già trẻ gái trai."

Kỷ Vọng đồng ý sắp xếp này, cậu nói: "Mọi người về phòng ngủ trước đi, tôi ngồi đây một lát."

Trương Mộ Tiên gật đầu, Trịnh Kỳ Hồng đã lớn tuổi sớm chịu không nổi nữa, vào phòng rửa mặt trước rồi.

Đoạn Âm Vũ cầm áo khoác lại đây, đưa Kỳ Bạc Ngôn một cái.

Quay cả một ngày đã đủ rồi, đạo diễn Giang cho các staff giải tán, sang nơi khác để nghỉ ngơi.

Nơi này quá nhỏ, các staff không có khả năng ở lại đây.

Đạo diễn Giang chơi xấu, đặt một khách sạn duy nhất trên đảo, điều kiện xịn xò hơn so với nơi ở của khách mời nhiều.

Đám đông giải tán, trong sân lại yên tĩnh. Nhóm e-kip không trả điện thoại cho cậu, cậu chỉ có thể nhàm chán ngồi ngắm sao, đợi Kỳ Bạc Ngôn tỉnh dậy.

Sau đó cậu mơ hồ nghe thấy âm thanh khóc nức nở phát ra từ bên cạnh mình.

Kỷ Vọng khẩn trương quay qua nhìn, lại thấy Kỳ Bạc Ngôn không có tỉnh, những giọt nước mắt từ trong đôi mắt nhắm chặt của hắn không ngừng tuôn ra, không bao lâu sau đã chảy đầy khuôn mặt.

Kỷ Vọng nâng tay đẩy nhẹ vai của hắn, giọng nói căng thẳng mà phát run: "Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn cậu dậy đi!"

Kỳ Bạc Ngôn bị cậu đánh thức, đột nhiên mở to mắt.

Hai mắt hắn ẩm ướt, ánh mắt mông lung như lạc trong sương mù, không giống dáng vẻ như vừa trong mơ tỉnh lại.

Kỷ Vọng đè thấp giọng hỏi: "Kỳ Bạc Ngôn, cậu gặp ác mộng sao?"

Kỳ Bạc Ngôn chậm rãi nhắm mắt, tựa như muốn lần nữa quay trở lại trong mơ: "Là ác mộng...nhưng mơ thấy Kỷ Vọng, sẽ không phải là ác mộng nữa." Âm cuối của hắn nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, Kỷ Vọng phải dựa sát tới gần khó khăn lắm mới nghe hết được.

Khoảnh khắc nghe thấy Kỳ Bạc Ngôn nói cái gì, Kỷ Vọng đã phải mất rất nhiều nỗ lực mới có thể ép buộc chính mình ngồi thẳng dậy, tránh xa Kỳ Bạc Ngôn.

Một lát sau, cậu duỗi tay kéo áo khoác đang đắp trên người Kỳ Bạc Ngôn lên, che đi cánh tay đang lộ ra của hắn.

Lại qua một lát nữa, cậu nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Kỳ Bạc Ngôn mới chậm rãi, nhẹ nhàng đặt tay mình cạnh tay Kỳ Bạc Ngôn, hai đầu ngón tay chạm vào nhau.

Tựa như một nỗi niềm thầm kín không ai có thể biết được, bí mật mà phóng túng.

---------------

[08092021]

__________

Chuâng: chương 32 xịn xò không thể không trans ????????‍♀️


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện