*Chuân: Bởi vì đang ở quá khứ nên Nhậm Nhiên vẫn là anh em tốt của Kỷ Vọng nên sẽ để Nhậm Nhiên xưng anh gọi em nha, với cả trong này Nhậm Nhiên cũng gọi Kỷ Vọng là 'Vọng ca' chứ khum phải eim bịa đou :>
**********
[ Rất giống một con chó, tôi nó cái gì, hắn sẽ tin cái đấy.…]
Lời này vừa nói ra, hai người cũng không còn chuyện gì có thể nói nữa, Nhậm Nhiên không có giống như ngày trước, chỉ trích Kỷ Vọng đối với những vấn đề liên quan đến Kỳ Bạc Ngôn đều không có nguyên tắc, không biết hối cải, hành xử tuỳ tiện.
Kỷ Vọng cũng không tiếp tục truy vấn chuyện ‘đánh dấu’ kia, sau khi biết được không phải do Kỳ Bạc Ngôn làm, trong lòng Kỷ Vọng quả thật thở ra một hơi nhẹ nhõm, bớt một chút gánh nặng đối với Nhậm Nhiên, ít nhất Kỳ Bạc Ngôn chỉ phát điên với một mình cậu, mà không có làm tổn thương những người khác.
Nhậm Nhiên cầm lấy ly nước trái cây nhấp một miếng, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Kỷ Vọng lộ ra nụ cười khổ: “Cậu bây giờ chắc hẳn cảm thấy rất chán ghét tôi nhỉ.”
Kỷ Vọng né tránh ánh mắt của hắn: “Không có.”
Nhậm Nhiên khẽ nói: “Cậu vẫn đang trách tôi hôm đó đã đưa cậu đến nơi đấy.”
Nhắc tới ‘hôm đó’, toàn bộ những ký ức tồi tệ mạnh mẽ lao ra từ trong trí nhớ Kỷ Vọng, cậu cảm thấy sau gáy đau nhức, trên người cũng tuôn ra một tầng mồ hôi, cậu không tự chủ được mà đưa tay ra sau gáy, gắt gao che lại: “Nếu tôi là cậu, cũng không thể làm tốt hơn cậu.”
Nhậm Nhiên: “Nói dối, mấy năm nay cậu cũng không chịu liên lạc với tôi, khi tôi quay về, cậu nhìn thấy tôi rốt cuộc cũng không được tự nhiên, có đôi khi tôi nghĩ, nếu như năm đó tôi………”
Kỷ Vọng cắt ngang lời hắn: “Đừng nói lại chuyện quá khứ nữa, hôm nay cậu đến đây rốt cuộc là có chuyện gì.”
Nhậm Nhiên ngẩn người, đặt ly nước trái cây xuống: “Lần trước ở trong điện thoại là tôi kích động, không nên cãi nhau với cậu.”
Đây là đến xin lỗi, Kỷ Vọng không ngờ Nhậm Nhiên sẽ nhận sai trước, xem ra mấy năm nay Nhậm Nhiên cũng thay đổi không ít.
Kỷ Vọng không biết nên nói gì với Nhậm Nhiên, cậu chỉ là đem suy nghĩ của mình nói ra, vẫn là câu nói cũ: “Nhậm Nhiên, cậu đừng quản tôi.”
Lời này làm cho vẻ mặt Nhậm Nhiêm ảm đạm đi không ít, hắn nắm chặt quần áo mình, khiến thứ vải vóc đắt đỏ kia nhàu thành một mớ.
Hắn cụp mắt, cắn chặt hàm răng, sau một lúc mới chậm rãi nói: “Sao có thể không quản được, Kỳ Bạc Ngôn tại sao lại trêu chọc cậu, đều là vì tôi.”
“Cậu là người tôi đưa tới, mục tiêu ngay từ đầu mà hắn nhắm vào chính là tôi, nếu không phải bởi vì tôi, hắn cũng sẽ không xuống tay với cậu.” Hốc mắt Nhậm Nhiên đỏ lên: “Bây giờ hắn còn dám quay về…”
Nhậm Nhiên há to miệng thở dốc, âm cuối cơ hồ run rẩy, mang theo muôn vạn khẩn cầu nói: “Kỷ Vọng, cậu tỉnh táo một chút được không, cậu vì cái gì mà chỉ nhìn mỗi hắn, chả nhẽ sẽ không có ai có thể bước vào trái tim của cậu được sao?”
Kỷ Vọng xoa xoa lông mày: “Nhậm Nhiên, chuyện của tôi với Kỳ Bạc Ngôn không có liên quan đến cậu…”
Nhậm Nhiên: “Có liên quan! Nếu không phải tôi đưa cậu đến quán bar, hắn cũng sẽ không hiểu lầm chúng ta có quan hệ đó, hắn cũng sẽ không câu dẫn đùa giỡn cậu!”
Hai từ ‘câu dẫn’, ‘đùa giỡn’ này, giống như khởi động cái chốt, mở ra những ký ức không tốt trong trí nhớ của cậu, lúc này ngoài cửa sổ lại vô cùng hợp tình hợp lý mà loé lên sấm chớp, một cơn mưa bất chợt đổ xuống.
Âm thanh của sấm sét, ban công tối mờ, những hạt mưa rơi xuống mu bàn chân từ ô cửa sổ chưa được đóng, mọi thứ dường như đang tái hiện lại nguyên vẹn ‘hôm đó’ vào 6 năm trước.
Khác nhau ở chỗ, trước mặt cậu bây giờ có thêm Nhậm Nhiên, còn khi đó Kỷ Vọng đang ở nhà uống rượu một mình.
Ngày ấy sau khi cùng Nhậm Nhiên tàn cuộc trong không vui, Kỷ Vọng đã muốn tìm hiểu cho rõ xem chuyện ‘đánh dấu’ tạm thời của Nhậm Nhiên là như thế nào.
Tiếc rằng gọi điện cho Kỳ Bạc Ngôn không được, đến quán bar tìm kiếm, ông chủ quán bar lại nói Kỳ Bạc Ngôn mấy ngày nay cũng không có đến hát, ông chủ cũng đang tìm hắn.
Ông chủ hỏi Kỷ Vọng: “Không phải hai người các cậu cứ dính lấy nhau như keo à? Sao bây giờ ngay cả cậu cũng không biết hắn ở đâu?”
Kỷ Vọng nào biết hắn đi đâu, giờ phút này cậu mới phát hiện, cậu không biết nhà Kỳ Bạc Ngôn ở đâu, cũng không biết được bạn bè nào của Kỳ Bạc Ngôn, càng không biết ba mẹ Kỳ Bạc Ngôn đến cùng là ai.
Đợi cho đến khi cậu giật mình vì không tìm thấy đối phương, cậu mới phát hiện chính mình không biết một cái gì về Kỳ Bạc Ngôn cả.
Bọn họ là người yêu, lại không giống như người yêu, cho đến khi đám sương mù trước mắt bị xua tan, Kỷ Vọng đột nhiên mới cảm thấy mối quan hệ này của bọn họ tồn tại đủ loại vấn đề.
Còn có Nhậm Nhiên…Nếu Kỳ Bạc Ngôn thật sự ‘đánh dấu’ Nhậm Nhiên, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Cậu uống hết từng ngụm từng ngụm rượu, cậu sẽ chia tay với Kỳ Bạc Ngôn sao? Có thể lấy lại công bằng cho Nhậm Nhiên không, nhưng vì sao Kỳ Bạc Ngôn lại làm như vậy? Chán ghét một người sẽ chán ghét đến mức làm ra loại truyện ‘đánh dấu tạm thời’ sao?
Chẳng lẽ không phải chán ghét, mà là yêu thích.
Rượu từ yết hầu cậu chảy thẳng xuống, đốt cháy cả một đường, điện thoại rung lên, Kỷ Vọng lập tức nhấc máy, cứ nghĩ Kỳ Bạc Ngôn biến mất mấy ngày nay rốt cuộc cũng gọi lại cho cậu, nhưng tên thông báo trên màn hình điện thoại của cậu không phải Kỳ Bạc Ngôn mà là Nhậm Nhiên.
Kỷ Vọng nhấn nghe, alo một tiếng, bên Nhậm Nhiên có chút ồn ào, giữa những tạp âm ầm ĩ, Nhậm Nhiên nói: “Kỷ Vọng, anh qua đây không, em đang ở Lam Nhãn.”
Lam Nhãn là một quán bar, nhưng bây giờ Kỷ Vọng căn bản không muốn ra khỏi cửa. Cậu đỡ cái đầu đang mê man nói: “Tôi không đi.”
Sau khi nói xong, Nhậm Nhiên cúp máy, Kỷ Vọng cũng không để ý, tiếp tục uống rượu, lúc này điện thoại của cậu lại rung lên, Nhậm Nhiên gửi một ảnh cho cậu qua wechat.
Bên trong hộp đêm* tản mát khói mờ ngột ngạt, trên chiếc bàn bày bảy tám chai rượu nghiêng trái ngả phải, Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở chỗ sô pha trung tâm, trong khuỷu tay còn đang ôm một người, đối phương ghé vào tai hắn thì thầm, cho dù nhìn như thế nào thì bức ảnh này đều thể hiện lên một sự thật.
*hộp đêm
Kỳ Bạc Ngôn đã lừa dối cậu…
Kỷ Vọng nắm lấy điện thoại ném ra xa, che đi hai má, đầu đau như muốn nổ tung. Cậu ngẩn người một lúc, mới chậm rãi đứng lên nhặt điện thoại.
Không sao cả, cậu không ngừng tự an ủi chính mình.
‘Đánh dấu’ tạm thời của Nhậm Nhiên có thể là do người khác cắn, mùi đào mặc dù rất hiếm nhưng cũng không phải là độc nhất vô nhị.
Ảnh chụp có thể chỉ là hiểu lầm, chẳng qua là do Kỳ Bạc Ngôn uống say thôi, nên mới không hề phòng bị mà nảy sinh cử chỉ thân mật, vượt qua khoảng cách xã giao như vậy.
Kỳ Bạc Ngôn nói hắn không uống rượu, nhưng hôm nay chắc là ngày