[Hoài niệm tin tức tố của em sao]
------------
Edit: Chuâng thích ăn kẹo
Beta: Di
------------------------
Wattpad: _zhuene_
Wattpad: thiendireallyaaa
--------------------------
Mí mắt Kỷ Vọng giật giật, nếu có thể, hiện tại cậu muốn mở miệng cắn đứt ngón tay của Kỳ Bạc Ngôn, nhưng cậu không biết bảo hiểm cho ngón tay đáng quý của đại minh tinh này đây có phải giá cao ngất trời hay không.
Có lẽ cảm nhận được ác ý trong mắt cậu, Kỳ Bạc Ngôn hứng thú tiếp tục gia tăng lực đạo trên tay: "Muốn cắn tôi?"
Nhận ra rồi? Hay chưa nhận ra? Nếu đã nhận ra mà còn dám trêu đùa cậu như vậy, quá tồi rồi. Nếu không nhận ra, chỉ cần là con người hắn đều có thể động dục, thế thì quá ghê tởm.
Ở phim trường có nhiều tai mắt như vậy, động tác khiêu khích không hề kiềm chế của Kỳ Bạc Ngôn rơi vào trong mắt biết bao nhiêu người. Kỷ Vọng hất tay Kỳ Bạc Ngôn ra, không thể chọc vào cũng không thể chạy trốn sao? Cậu thấp giọng nói xin lỗi, lấy lý do đi lấy băng cá nhân, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Lực đạo vuốt ve vẫn còn sót lại trên cằm, Kỷ Vọng không dám chạm vào, vùi đầu buồn bã bỏ đi, thẳng đến khi bị Tiểu Húc ngăn lại. Tiểu Húc lo lắng hỏi cậu: "Anh Vọng, anh không sao chứ?"
Kỷ Vọng bình tĩnh nâng mắt lên, không có buồn bã, càng không có hoảng hốt, cậu trấn định nói: "Không sao, cậu có băng cá nhân không? Kỳ Bạc Ngôn bị thương."
Tiểu Húc vừa rồi còn không hiểu sao tư thế hai người có phần mờ ám, lại cảm thấy do mình nghĩ nhiều. Anh Vọng nhà cậu với Kỷ đại minh tinh đều là Alpha, có thể xảy ra chuyện gì.
Vì thế nên tư thế mờ ám trong mắt cậu khi nãy biến thành bầu không khí khiêu khích, thiếu chút nữa cậu nghĩ bọn họ muốn đứng lên đánh nhau. Tiểu Húc khẩn trương muốn chết.
Cậu luôn miệng nói em có em có, Tiểu Húc thân là trợ lý, phải cẩn thận đến từng chân tơ kẽ tóc, ngày thường trong túi cùng hành lý cái gì cũng có. Chờ Tiểu Húc lấy băng cá nhân đưa cho Kỷ Vọng, Kỳ Bạc Ngôn sớm đã được đám người vây quanh quan tâm.
Vết thương trên tay chỉ nhỏ như vậy, ở trong mắt người ngoài chính là chuyện lớn. Trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn vội vàng khử trùng, lại bôi thuốc, còn thấp giọng hỏi có muốn đến bệnh viện tiêm để tránh nhiễm trùng không.
Chu Sơ Tuyết ở bên cạnh mở dù an ủi, thanh âm mềm mại hỏi hắn có đau hay không, có vấn đề gì không.
Nhân vật chính được nhiều người quan tâm như vậy, lại không để ý đến ngón tay, từ chối băng cá nhân của trợ lý đưa cho, mắt đảo qua vài vòng, dừng lại trên người Kỷ Vọng ở cách đó vài bước.
Thích khách lãnh đạm đứng vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, băng cá nhân trong tay còn có hình gà con ăn thóc*, có chút đáng yêu.
*Băng cá nhân hình gà con(đáng yêu quá nên chèn vào thôi (人 •͈ᴗ•͈) )
Kỳ Bạc Ngôn đẩy trợ lý trước mặt ra, gọi Kỷ Vọng tới: "Lại đây."
Nhất thời, ánh mắt mọi người đang vây quanh Kỳ Bạc Ngôn đổ dồn về phía Kỷ Vọng. Kỷ Vọng đối mặt với đủ loại ánh mắt, không có một chút sợ hãi, cậu tiến lên đưa băng có nhân cho trợ lý bên cạnh Kỳ Bạc Ngôn, một lần nữa trịnh trọng nói xin lỗi.
Không đợi Kỳ Bạc Ngôn mở miệng, Kỷ Vọng nói trước: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi phải đi đọc kịch bản rồi."
Nói xong xoay người rời đi, trợ lý Kỳ Bạc Ngôn trợn mắt xem thường: "Người gì vậy, làm người khác bị thương còn kiêu ngạo như vậy, hắn có kịch bản gì cần xem, không phải chỉ là diễn viên phụ diễn một vài cảnh thôi sao?"
Kỳ Bạc Ngôn lấy băng cá nhân trong tay trợ lý, chậm rãi nói: "Cậu quay về, đổi Lý Phong qua đây."
Trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn mới đến chưa được một tuần, trăm triệu lần không nghĩ đến mình đã bị đuổi. Không phải mọi người đều nói tuy rằng Kỳ Bạc Ngôn nổi tiếng, nhưng rất dễ phục vụ sao?
Trợ lý không dám hỏi tại sao, Kỳ Bạc Ngôn đem băng cá nhân gà con nhét vào túi trang sức bên người, cũng không dán miếng băng cá nhân, càng không thèm để ý miệng vết thương kia, đẩy một đám người vây quanh sang một bên, bước vào địa điểm quay.
Kỷ Vọng căn bản không có xem kịch bản, cậu bước nhanh tìm một nơi không có ai, dùng sức tháo khăn che mặt ra. Máu của kỳ Bạc Ngôn dính trên khăn của cậu, người kia vốn là Alpha thuần chủng, một chút máu cũng đã có tin tức tố nồng đậm.
Thời tiết cực kỳ nóng, không khí ngột ngạt oi bức, tin tức tố bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thắt lưng và bụng của Kỷ Vọng căng chặt. Cậu đấm mạnh vào bức tường trước mặt, cầu mong đau đớn có thể làm dịu máu nóng toàn thân đang sôi trào trong tin tức tố trên người mình bình tĩnh trở lại.
Kỷ Vọng thấp giọng thở gấp, cố gắng bình tĩnh duy trì tin tức tố trước khi bị phá hủy đến không còn một mảnh.
Cậu vốn dĩ không có tư cách nói Kỳ Bạc Ngôn, bởi vì cậu cũng là một Alpha biếи ŧɦái bị hấp dẫn bởi tin tức tố của một Alpha khác.
Bọn họ đều là dị loài, trong mắt người thường, hoàn toàn khác biệt.
Kỷ Vọng dựa trán vào tường, siết chặt chiếc khăn che mặt trong tay, lông mi ướt đẫm mồ hôi, cậu chần chừ đưa tay lên, dùng ngón tay kéo chiếc áo dày cộp đang dán sát vào làn da bởi vì mồ hôi của mình mà lạnh toát .
Mỗi một nơi trên làn da cậu đều vì mùi tin tức tố vừa rồi mà trở nên vô cùng nhạy cảm, Kỷ Vọng theo từng đốt xương cổ sờ xuống, thẳng đến khi đụng phải vết sẹo gần tuyến thể.
Phảng phất theo mùi hương trong ký ức ùa về, nhanh chóng hiện lên trong đầu Kỷ Vọng.
Ký ức