Chuâng: em muốn đảo chínhhhhhhh
**********
[Tôi hy vọng em hiểu được, tôi có thể cho em một cơ hội để em theo đuổi tôi một lần nữa, thì cũng có thể thu hồi lại nó.]
Con người không nên đưa ra quyết định khi nồng độ hormone quá cao và lượng tin tức tố phóng thích ra bị quá tải. Hiệu ứng cầu treo* do vận động mạo hiểm mang lại, chỉ cần một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ thôi cũng gây ra một loạt phản ứng dây chuyền bùng nổ. :>>>
*Hiệu ứng cầu treo: là một trong những phép màu “ma thuật” khiến cho tình yêu của bạn thành công.Theo nghiên cứu chỉ ra rằng khi hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi cùng trải qua sợ hãi sẽ làm bạn dễ dàng liên tưởng chúng với nhịp đập tình yêu
Huống chi, Kỳ Bạc Ngôn thật sự rất lãng mạn. Cậu không biết mình đã trả lời như thế nào chỉ cảm thấy ánh mắt của Kỳ Bạc Ngôn càng thêm thâm thúy, lòng bàn tay áp lên hai má cậu, tựa như muốn hôn lên.
Âm thanh của máy bay không người lái kéo lý trí của Kỷ Vọng quay về, cậu bối rối đẩy Kỳ Bạc Ngôn ra, trốn vào trong xe, lái xe đến trạm tu sửa.
Lúc xuống xe, cậu cởi mũ bảo hiểm, hai má ửng hồng như bị cảm nắng, có điều không giống những người bị say nắng khác, môi cậu hồng nhuận, khiến cậu khẩn trương mà liếm đi, làm ẩm hết lần này đến lần khác.
Những nhân viên sửa xe đều đang an ủi cậu, có người vỗ tay tán thưởng, nói rằng trận thi đấu rất đặc sắc, có người còn mời cậu tham gia thi đấu chính thức, giữa những tiếng ồn ào, Đoạn Âm Vũ giống như một quả bom nhỏ oanh tạc mà đến cho cậu một cái ôm đồng đội.
Đoạn Âm Vũ mới lao đến nửa đường đã bị Kỳ Bạc Ngôn chặn lại, Kỳ Bạc Ngôn cau mày: “Không phải nên chúc mừng tôi trước sao?”
Đoạn Âm Vũ cười nói: “Chúc mừng anh nhá.”
Nói xong đang định nhào đến chỗ Kỷ Vọng, lại bị Kỳ Bạc Ngôn gắt gao giữ chặt cánh tay, nói: “Mỗi thế?’
Đoạn Âm Vũ cảm thấy người này thật vô lý: “Không thì sao, mua cho anh một cái bánh ngọt chúc mừng?”
Ồn ào một lúc, Kỷ Vọng đã đến phòng quan sát, nhóm e-kip đều đang ở đây, cuộc đua hôm nay đã kết thúc, tập đua xe số đặc biệt kéo dài nửa tháng cũng tới phần cuối rồi.
Khoảng thời gian cuối cùng, đạo diễn Giang yêu cầu mọi người làm một bản tổng kết, quay lại một vài clip ngắn để bày tỏ, mọi người học được những gì từ trận đấu này, lại thu hoạch được những gì.
Nói tóm lại, chính là đang bảo mọi người nộp một bài luận nhỏ.
Sau khi ghi hình phỏng vấn cá nhân, Kỷ Vọng nêu cảm nghĩ xong thì đi ra, chỉ thấy Kỳ Bạc Ngôn đang nghịch huy chương vàng của tổ tiết mục trên tay, vừa dựa vào tường đợi cậu.
Xung quanh đều là nhân viên công tác, Kỷ Vọng không nói chuyện, chỉ yên lặng lướt qua Kỳ Bạc Ngôn, sau đó dừng bước quay đầu lại hỏi: “Không đi sao?”
Kỳ Bạc Ngôn lúc này mới mỉm cười, hắn nhanh chân đuổi theo Kỷ Vọng, đè thấp giọng nói: “Em còn tưởng anh đang hối hận.”
Hối hận sao? Không nói rõ được, nhưng nếu như đã có quyết định, vậy thì cũng không cần phải lưỡng lự già mồm nói dối làm gì.
Cậu không có nói chuyện, trước mắt xuất hiện một vòng hào quang sáng ngời, Kỳ Bạc Ngôn giơ huy chương đến trước mặt cậu: “Tặng anh.”
“Tại sao?” Kỷ Vọng nhìn tấm huy chương vàng toả sáng lấp lánh.
Câu trả lời của Kỳ Bạc Ngôn quả nhiên mang đậm ‘thương hiệu’ của hắn: “Bởi vì bên trên có tên của em, cho nên tặng anh.”
Kỷ Vọng không nhận, Kỳ Bạc Ngôn hơi do dự, thêm vào chiêu ‘tiền bạc’ để dụ dỗ Kỷ Vọng nhận lấy: “Đây là vàng nguyên chất.”
Kỷ Vọng hơi muốn bật cười, nhưng cậu vẫn nhịn xuống không có cười ra tiếng, còn đẩy tay của Kỳ Bạc Ngôn ra: “Tự mình giữ đi, đây là phần thường chiến thắng cuộc đua của cậu.”
Kỳ Bạc Ngôn bước lên phía trước chặn đường Kỷ Vọng, Kỷ Vọng theo bản năng nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào các staff bên cạnh đã không còn ở đây nữa, lúc này chỉ có mình cậu với Kỳ Bạc ngôn.
Hắn đem huy chương vàng đeo vào cổ Kỷ Vọng: “Em đã nhận được phần thưởng lớn nhất của cuộc đua này rồi.”
Nói xong, Kỳ Bạc Ngôn sờ sờ mặt Kỷ Vọng, vô cùng khắc chế, không làm gì quá phận.
Sau khi chạm xong, hắn xoay người bước nhanh về phía trước, đi cực kỳ vội, như là muốn bỏ Kỷ Vọng ở lại.
Kỷ Vọng ngơ ngác không hiểu gì, chỉ nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Kỳ Bạc Ngôn đi được nửa đường thì dừng lại, quay đầu buồn bã hỏi: “Sao anh không hỏi em vì sao em phải đi thế?”
Kỷ Vọng thầm nghĩ, cậu có thể đi đâu, còn không phải về khách sạn à.
Nhưng nghĩ đến Kỳ Bạc Ngôn vừa rồi nói muốn theo đuổi cậu, chứ không phải những lời như buông bỏ quá khứ, ở bên nhau lần nữa, Kỷ Vọng cảm thấy bản thân nên mở lòng, dỗ dành Kỳ Bạc Ngôn một chút cũng không sao.
Bởi vì hai chữ ‘theo đuổi’ này, đã chạm đến trái tim Kỷ Vọng.
Mà quá trình theo đuổi chính là diễn ra chậm rãi mà nhẹ nhàng.
Có cơ hội từng bước làm rõ mọi chuyện trong quá khứ, cũng tăng thêm cơ hội xem xét và bình tĩnh cho mối quan hệ này, đủ để khiến con người ta cân nhắc có nên chấp nhận hay không.
Điều này khiến Kỷ Vọng cảm thấy an tâm và dễ chấp nhận hơn việc chỉ biết ‘đánh dấu’ hay thậm chí là bộc lộ cơ thể trần trụi của mình.
Đây mới là cách thức chung sống của người trưởng thành, thật sự cậu rất vui vì Kỳ Bạc Ngôn ngày càng trưởng thành hơn.
Kỷ Vọng tốt tính hỏi: “Sao cậu lại phải đi?”
Kỳ Bạc Ngôn: “Bởi vì em muốn hôn anh.” Không đợi Kỷ Vọng đối với lời này kịp bày ra vẻ mặt gì, Kỳ Bạc Ngôn tiếp tục nói: “Nhưng sẽ làm anh sợ.”
“Kỷ Vọng, em sẽ đợi đến khi anh đồng ý mới hôn anh.” Sau khi nói xong, Kỳ Bạc Ngôn rời đi, để lại Kỷ Vọng đang kinh hoàng đứng tại chỗ. (Chuâng: Kỳ – trí – Bạc – nhớ – Ngôn – 5 giây. =)))))))) nào có cái vụ đợi anh đồng ý, miệng lưỡi đờn ông :>>>>)
Cũng không biết Kỳ Bạc Ngôn từ chỗ nào học được, trong một đêm đã có thể trưởng thành đến như vậy? Chuyện này cứ làm cho Kỷ Vọng cảm thấy sai sai.
Một đêm trưởng thành, Kỳ – trưởng – Bạc – thành – Ngôn trở lại xe. Lý Phong đã đợi hắn rất lâu rồi, thấy hắn cuối cùng cũng xuất hiện, Lý Phong nói thẳng: “Máy bay không người lái đã chụp được ảnh các cậu ôm nhau.”
Kỳ Bạc Ngôn lấy điện thoại ra, không tập trung ò một tiếng.
Lý Phong tiếp tục nói: “Đạo diễn Giang nói tình anh em của các cậu thật sự cảm động trời đất, còn ôm giảng hoà một cái sau khi kết thúc trận đấu.”
Kỳ Bạc Ngôn buồn cười, giọng nói có chút quái dị: “Tình anh em?”
Lý Phong bình tĩnh nói: “Cho dù thật sự nhìn ra cái gì thì cũng không ai dám nói trước mặt. Có điều tôi đã đề nghị đạo diễn Giang tốt nhất vẫn nên cắt đi, cái like trượt tay trước kia đến bây giờ vẫn có người đang mắng Kỷ Vọng.”
Những lời này vừa hay chạm phải điểm yếu của Kỳ Bạc Ngôn, hắn nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Nói cho cùng thì Kỷ Vọng mới là cánh cửa sinh mệnh của Kỳ Bạc ngôn, làm sao một người có thể trưởng thành chỉ trong một sớm một chiều, chẳng qua là học cách giả vờ cho thật giống mà thôi.
Trước khi tắt ứng dụng đọc sách trên điện thoại, Kỳ Bạc Ngôn đã gắn thẻ Chương 8 của ‘Tâm lý học tình yêu: Theo đuổi’, rồi đặt điện thoại xuống: “Biết rồi, lần sau sẽ không.”
Nói xong hắn lại hợp tình hợp lý mà nói: “Lấy clip của máy bay không người lái gửi cho tôi một bản.”
Lý Phong: “…”
Sau khi ghi hình kết thúc, Kỷ Vọng được đạo diễn Giang và nhóm e-kip mời đi liên hoan.
Liên hoan thật sự rất náo nhiệt, có điều đa phần khách mời đều vì lịch trình của mình nên đã rời đi.
Kỳ Bạc Ngôn không có tới, không biết có phải đã đi rồi không.
Sau