Trong nháy mắt những tiếng xì xào bàn tán lại vang lên, đến cả những đồng nghiệp cô hay nói chuyện trên công ty thì bây giờ cũng nhìn cô bằng một ánh mắt nghi ngờ.
Trương Tuyết Y trong lòng hoảng loạn vô cùng.
"Không... Không phải..."
"Trần Tuyết Y, cô đừng tưởng leo lên được vị trí Dạ phu nhân là dễ, ỷ mình có một chút nhan sắc nên muốn làm gì thì làm sao, đúng là ảo tưởng mà."
Lê Nhật Hạ lại tiếp tục chen ngang.
Dương Nhất Thiên thấy ồn ào nên tức giận gõ bàn hai cái.
"Im lặng."
Cả căn phòng trong nháy mắt liền yên tĩnh không một tiếng động, anh nhìn Trương Tuyết Y rồi cất giọng nói trầm thấp.
"Trần Tuyết Y, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô có phải là người bán bản thiết kế không?"
"Không phải."
"Quan hệ giữa cô và Dạ Nguyệt là gì?"
"Tôi... tôi..."
Cô ấp úng không nói nên câu, chữ "tôi" cứ mặc kẹt ở cổ họng, không tài nào thốt ra được.
Cô phải trả lời sao đây? Bảo rằng đó là số tiền do cô chế tạo giúp Dạ Nguyệt máy biến âm sao?
Đối diện với ánh mắt chất vấn của Dương Nhất Thiên cô không thể nói dối rằng mình là bạn gái của Dạ Nguyệt như ban nãy được, chính vì thế nên Trương Tuyết Y lựa chọn im lặng, đến cả Dương Nhất Thiên cũng có vẻ không tin cô, vậy thì cô còn có thể giải thích gì nữa đây? Người trong căn phòng này tin tưởng cô chắc chỉ có mỗi mình Sở Tiêu.
Dương Nhất Thiên siết chặt tay lại, nhìn người con gái đang đứng trước mắt mình, cô không nói gì cả, chỉ cúi đầu, không thanh minh cho bản thân mình nữa, tim anh như có một bàn tay vô hình siết chặt lại, đau đớn vô cùng.
"Được rồi, Trần Tuyết Y, cô bị kết tội ăn cắp bí mật kinh doanh, gây tổn hại đến công ty, tạm thời bị đình chỉ làm hai tuần để tiếp tục thu gom chứng cứ, hai tuần sau tôi sẽ mời luật sư đến đưa ra hình phạt, hẹn gặp lại. Mọi người tan họp."
Người nói ra câu này chính là Lục Kiên, ngay khi vừa dứt lời tất cả mọi người đều đứng dậy, Dương Nhất Thiên cũng vậy, anh cứ thế bước ra ngoài, hai người lướt qua nhau, nhưng chẳng thèm nhìn dù là nửa con mắt.
Tất cả các đồng nghiệp lúc đi qua cô đều chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào không thôi. Lê Nhật Hạ thấy vậy liền hài lòng liếc một cái, tuy người cô ta phái đi theo dõi không trở về nhưng Lục Kiên cũng đứng ra giúp cô ta xử lí đẹp người phụ nữ này rồi, đúng là đáng đời, thứ phụ nữ lẳng lơ.
Quen Dạ Nguyệt sao? Quen Dạ Nguyệt thì cũng có gì lợi hại đâu chứ. Suy cho cùng cũng là chỉ là một ả tình nhân thấp kém.
Lê Nhật Hạ vui vẻ lắc mông rời đi, Phùng Mỹ Liên và Diệp Lộ Khiết cũng theo sau, cười nói không ngớt.
Nhưng Trương Tuyết Y lúc này chẳng còn tâm trạng nào mà để ý tới nữa rồi. Cô ngồi phịch xuống ghế, đôi chân không ngừng run rẩy, khóc không ra nước mắt.
"Xong rồi... Xong thật rồi..."
Sở Tiêu lo lắng chạy lại, cô bé chỉ là một người thấp bé trong công ty nên tình cảnh lúc nãy thật sự không thể đứng lên nói đỡ được.
"Chị Tuyết Y à, chị không sao chứ? Để em gọi anh Dạ lên giải thích với Tổng Giám đốc nhé!"
Trương Tuyết Y nghe vậy lập tức lắc đầu.
"Thôi không cần đâu, Tiểu Tiêu, em xuống phòng đi, đừng lo cho chị. Bây giờ chị cũng không thể xuống đó được nữa rồi. Chị về trước đây, em đi làm việc đi."
"Nhưng mà..."
"Em đi đi, chị tự lo được."
Cô không đợi Sở Tiêu nói xong liền ngắt lời, mỉm cười bước ra khỏi phòng họp.
Sở Tiêu cũng hết cách, chỉ có thể đi lại dặn dò vài câu.
"Chị Tuyết Y, chuyện này cứ giao cho em và anh Dạ, nhất định trong hai tuần sẽ tra ra được nội gián thật sự, chị cũng đừng tuyệt vọng quá."
"Ừ, chị tin em, chị cũng nên đi du lịch hai tuần để khuây khỏa tí đây, mệt mỏi quá."
Sở Tiêu rưng rưng nước mắt, cô bé chạy lại ôm chặt Trương Tuyết.
"Chị Tuyết Y, xin lỗi, em đúng là đứa vô dụng, trong lúc họp chẳng thể nói giúp được chị câu nào."
Cô phì cười.
"Cô bé ngốc, lúc đấy em mà nói thì cũng lộ luôn việc em quen biết Dạ Nguyệt đấy, lúc đấy thì hai chúng ta sẽ trở thành đồng lõa."
Sở Tiêu bĩu môi, cô bé không sợ cái này, chẳng qua là do tính cách quá nhút nhát, không có dũng khí để đứng lên.
Trương Tuyết Y cũng chẳng phải là người chấp nhặt, cô chào tạm biệt Sở Tiêu sau đó quay người bước đi, bóng lưng cao gầy ấy trông cô đơn đến kì lạ.
Trương Tuyết Y xuống nhà xe lấy con mô tô đỏ rồi đi đến trường mẫu giáo đón Cherry và Dưa Hấu về sớm một bữa.
Về đến nhà cô nằm vật ra giường, đôi mắt vô hồn cứ thế ngước nhìn lên trần nhà.
Dưa Hấu từ từ bò lại rồi chui tọt vào vòng tay cô, Cherry cũng nhấc đôi chân ngắn cũn cỡn lại nằm cạnh.
"Mama, mama sao vậy?" Dưa Hấu thủ thỉ.
"Mẹ à, không phải giờ này mẹ đang đi làm sao, tại sao lại về nhà sớm vậy?" Cherry ôm chặt Trương Tuyết rồi cất giọng nói ngọt như mía lùi.
Trương Tuyết Y ôm hai con vào lòng, thở dài một hơi.
"Hai đứa à, mẹ sắp nghỉ làm rồi."
"Sao lại nghỉ làm? Ai đuổi việc mama à?" Dưa Hấu nghe vậy ngay lập tức bật dậy, trợn tròn mắt.
Cherry cũng ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn cô.
"Là papa bắt nạt mẹ sao?"
Trương Tuyết Y xoa đầu hai con, trấn an chúng, còn mình chỉ biết nở một nụ cười miễn cưỡng.
"Không phải, chỉ là làm việc mệt rồi, bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút..."
Dưa Hấu và Cherry nghe vậy thì không khỏi cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, vì nhìn vào mắt của mẹ chúng sẽ thấy được sự mệt mỏi. Cả hai nhóc đều im lặng chui vào vòng tay của cô, cuộn tròn người lại.
Trương Tuyết Y mỉm cười hạnh phúc, ôm chặt hai đứa con của mình, có lẽ do bây giờ đang giữa trưa nên rất nhanh hai đứa liền ngủ thiếp đi. Cô cũng nhắm mắt lại, hít hà hương thơm nhè nhẹ phát ra từ người chúng.
Trương Tuyết Y thở dài, ngắm nhìn hai cơ thể tròn mũm mĩm trong vòng tay của mình rồi mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ thứ cô cần chỉ đơn giản như vậy thôi - một cái ôm động viên ấm áp.
Buổi chiều hôm ấy sau khi thức dậy hai nhóc đã làm mọi thứ để khiến Trương Tuyết Y vui vẻ. Cherry dành cả buổi chiều để vẽ một bức tranh tặng cô, tuy nét vẽ còn nguệch ngoạc nhưng vẫn rất đẹp.
Còn Dưa Hấu thì tự mình xuống bếp