Dương Nhất Thiên mệt mỏi dựa vào giường bệnh, đôi mắt vô hồn ngước lên trần nhà.
Ngay khi vị bác sĩ rời đi Dương Nhất Nam cũng từ bên ngoài tiến vào, hiển nhiên là đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện. Cậu nhìn anh trai mình bằng ánh mắt đau lòng.
"Vết thương của anh không sao chứ?"
Anh lắc đầu, hỏi ngược lại.
"Em tới khi nào vậy?"
"Lúc tối qua, khi hai người đang hôn mê, viện phí em đã thanh toán xong cả rồi, anh với Tuyết Y cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Ừm. Tạm thời em đừng kể chuyện này với ai cả, kể cả ba mẹ."
"Em biết rồi."
Hai người đàn ông không nói gì nữa, cứ ngồi ngơ ngác ở đấy. Dương Nhất Thiên là người phá vỡ bầu không khí này trước.
"Nhất Nam, em về nhà nghỉ đưa Yên Nhi về thành phố A giúp anh đi, giải thích với cô ấy một chút về chuyện này, nhưng đừng nói ra chuyện bắt cóc."
Dương Nhất Nam gật đầu.
"Em biết rồi, việc điều tra đám người đó cũng để em lo cho, anh cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ gọi điện, em sẽ tới."
Cậu nói xong liền thở dài, đứng dậy, bước ra ngoài, nhưng vừa được vài bước lại quay người lại, vỗ vai anh trai mình.
"Anh à, chăm sóc tốt cho Tuyết Y..."
***
Trương Tuyết Y đã tỉnh dậy từ lúc bốn giờ sáng, sau khi chờ bác sĩ bôi thuốc xong cô liền mặc áo khoác vào, đi xuống phía dưới bệnh viện, ngồi xuống một chiếc ghế đá ngay góc khuất.
Cô dựa lưng vào ghế, ngắm nhìn khung cảnh bình minh. Mặt trời đang dần nhô cao, đưa xuống nơi đây những tia sáng ấm áp. Từng áng mây trôi lượn trên bầu trời, nhấp nhô như những cơn sóng.
Suy nghĩ của cô bây giờ rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể khống chế. Trong đầu chỉ có hình bóng của một người đàn ông. Những cảnh tưởng lúc bị bắt cóc tối hôm qua đang ùa về, khiến đầu cô đau nhức.
Cảnh anh lo lắng gọi điện cho cô, cảnh anh nghiêng xe qua để đỡ giúp cô một phát đạn, cả cảnh tưởng lúc đang hôn mê anh vẫn không ngừng gọi tên cô.
Trương Tuyết Y thẫn thờ, hôm qua cô đã nằm mơ thấy ác mộng, chính là cơn ác mộng năm xưa đã suýt khiến cô mất đi hai đứa con. Cô rất sợ, sợ một ngày nào đó lịch sử kinh hoàng ấy lại tái diễn lần một lần nữa. Có thể lần đó cô sẽ không thể quay về được nữa.
Trương Tuyết Y biết rất rõ lai lịch của đám người hôm qua, bọn chúng với lũ bắt cóc cô năm xưa chính là một, bởi vì trên tay lũ côn đồ đó đều có một hình xăm hình con rắn.
Cô không biết lần này đám người đó quay lại với mục địch gì, nhưng tất cả mọi chuyện đều giống như Dạ Nguyệt nói vậy, nguy hiểm đang đến gần rồi.
Trương Tuyết Y vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man của mình thì một người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay giá lạnh.
Cô nghiêng người hỏi.
"Anh tỉnh rồi à, bả vai còn đau không?"
Dương Nhất Thiên lắc đầu, từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn luôn đặt lên người Trương Tuyết Y. Anh đưa đôi tay chai sần sờ nhẹ vào gò má của cô, nơi đó vẫn còn ửng đỏ.
"Ai đánh em thành ra như thế nào?" Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhưng một giây sau liền biến thành đau lòng.
Cô ngại ngùng rụt cổ lại, kéo tay anh xuống.
"Không có gì đâu, vết thương cũng không nặng lắm."
Dương Nhất Thiên lại tiếp tục cầm cánh tay cô lên, kéo ống tay áo, một vết thương dài đập ngay vào mắt.
Trương Tuyết Y: "..."
"Em... Em..." Môi anh mấp máy.
Trương Tuyết Y lập tức giật tay lại, vội vàng đứng dậy.
"Tôi không sao đâu mà, anh đừng lo, chúng ta về phòng thôi, tôi lạnh rồi."
Nói xong cô liền gấp gáp bước đi. Dương Nhất Thiên thấy cô dường như không muốn đối mặt với chuyện này nên cũng không hỏi nữa, lặng lẽ đi theo sau bóng lưng ấy.
Về tới phòng anh kêu người đi mua hai tô cháo để ăn sáng. Sau đó lại nhân lúc Trương Tuyết Y ở trong nhà vệ sinh gọi điện cho Cao Tuấn.
Cao Tuấn nghe tin Trương Tuyết Y bị bắt cóc, Dương Nhất Thiên bị trúng đạn thì cảm thấy như trời đất sập xuống, đang định mua vé máy bay tới đó ngay thì bị anh cản lại, bảo cậu ở bên đó giúp Lục Kiên xử lí chuyện công ty và phối hợp với Dương Nhất Nam điều tra đám người bắt cóc Trương Tuyết Y, còn mình ở lại đây dưỡng thương vài ngày. Cao Tuấn tuy lo lắng nhưng nghe anh nói vậy cũng không dám cãi lại.
Trương Tuyết Y từ bên trong bước ra, thấy Dương Nhất Thiên lén lén lút lút vậy thì hơi nghi ngờ.
"Anh làm gì mờ ám hay sao vậy? Vừa gọi điện cho ai à?"
Dương Nhất Thiên lắc đầu.
"Không có, là Cao Tuấn, anh gọi điện cho cậu ấy để dặn dò một số chuyện công ty."
Trương Tuyết Y thấy anh nói vậy liền nghĩ tới chuyện mình bị vu oan khi trước, lập tức cảm thấy không vui, cô xị mặt, quay lại giường rồi chùm chăn lên, nhắm mắt lại.
Dương Nhất Thiên không biết được tâm tư của Trương Tuyết Y nên cũng không nghĩ gì nhiều, ngồi một lúc thấy chán quá nên liền đứng dậy bước sang giường của cô, định nằm xuống nhưng đầu còn chưa kịp đặt xuống gối liền bị Trương Tuyết Y đẩy ra ngoài.
"Nè, anh làm cái quái gì vậy?"
"Em lo cho anh sao, yên tâm đi, giường trong bệnh viện rộng lắm, hai người có nằm chung cũng không lo rớt xuống đất đâu." Anh mỉm cười.
Trương Tuyết Y nhăn mặt, thật đúng là hết thuốc chữa rồi mà!
Cô bắt đầu tỏ thái độ phản kháng, ngồi bật dậy.
"Dương Nhất Thiên, anh về giường của mình đi, đang ở trong bệnh viện đấy."
"Ừ, thì sao chứ? Chẳng lẽ trong bệnh viện không thể nằm chung với nhau à?"
Trương Tuyết Y bĩu môi phồng má, thấy nói không lại nên quyết định giữ im lặng, nằm về chỗ của mình.
Dương Nhất Thiên mỉm cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, anh ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát từng cử chỉ của người con gái. Trương Tuyết Y định nhắm mắt ngủ nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy đâm ra cũng không ngủ được. Vài phút sau bỗng dưng giọng nói trầm thấp vang lên.
"Y Y à, chúng ta quay lại nhé?"
Cả người cô cứng đờ, chỉ biết im lặng, không trả lời. Anh lại nói tiếp.
"Anh đã cứu em một mạng rồi đấy, chứ không thì bây giờ viên đạn kia đã ghim vào đầu của em rồi, em cũng nên tìm cách để báo đáp ân nhân của mình chứ nhỉ?"
Trương Tuyết Y cuối cùng cũng nằm ngửa ra, nhìn chằm chăm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, vài giây sau thì ngồi dậy nói.
"Dương Nhất Thiên, tôi muốn hỏi anh một số chuyện."
"Được, em hỏi đi."
Cô ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Anh có có tin tưởng tôi không, tin tôi là không phải là người bán bản thiết kế của công ty đi không?"
Dương Nhất Thiên ngây người, lúc này mới bắt đầu nhận ra lý do cô trông có vẻ buồn bã như vậy. Anh thấp giọng cười.
"Y Y, từ trước đến giờ anh chưa từng nghi ngờ em."
"Vậy là anh có tin tôi sao?"
"Ừm." Dương Nhất Thiên mỉm cười gật đầu.
Cô lại hỏi tiếp.
"Vậy sao buổi họp hôm đấy anh không có ý định giúp tôi?"
"Thứ nhất, tất cả bằng chứng khi ấy đều nhắm vào em, dù anh có phủ định đi chăng nữa thì những người khác cũng sẽ không phục. Thứ hai, kết tội em để thủ phạm thật