Cảnh báo độ tuổi: 18+. Cân nhắc kĩ trước khi đọc.
Trương Tuyết Y thong dong đi tới trước mắt cô ta, quan sát người phụ nữ này từ trên xuống dưới, nhếch mép.
Lê Nhật Hạ bị ánh mắt ấy dọa cho sợ run người, không ngừng lùi về sau.
"Cô... Rốt cuộc là cô muốn gì vậy hả? Trương Tuyết Y, tại sao cô lại làm giả lí lịch để trà trộn vào Dương Thị? Mục tiêu của cô là tôi đúng không?"
Cô bật cười, một nụ cười nguy hiểm và ma mị.
"Lê Nhật Hạ, cô đoán đúng rồi đấy. Tôi về nước là để lấy lại những thứ mình đã lỡ mất. Lúc đầu tôi cứ tưởng cô sẽ nhận ra tôi cơ chứ, nào ngờ lại không phải. Khi xưa đi học tôi đối tốt với cô bao nhiêu thì cô lại ở sau lưng nói xấu tôi nhiều bấy nhiêu, đã thế còn lên giường với bạn trai của tôi nữa. Lê Nhật Hạ, cô đã bao giờ coi tôi là bạn chưa vậy?"
Đôi môi Lê Nhật Hạ run rẩy, nhưng một giây sau cô ta lại bật khóc, những hàng nước mắt giả tạo cứ thế lăn dài trên má. Cô ta tiến tới bám chặt lấy cánh tay của Trương Tuyết Y.
"Tuyết Y, không phải mình, thật sự không phải, là Dương Nhất Thiên đã ép buộc mình, mình thực sự không muốn lên giường với anh ta, cũng không muốn gửi cho cậu đoạn video đó. Mình bị ép buộc thật đó."
"Bép!"
Một tiếng tát thanh thúy vang lên.
Một bên mặt của Lê Nhật Hạ đã bị in ngay một bàn tay năm ngón.
Cô ta sững ngoài, lảo đảo về sau, ngước mắt lên chất vấn nhưng khi thấy ánh mắt chết chóc trước mặt mình thì ngay lập tức im bặt.
Trương Tuyết Y đùng đùng sát khí tiến về phía Lê Nhật Hạ, ấn cô ta lên tường.
"Cô còn dám nhắc tới tên anh ấy một lần nữa thì đừng trách tôi cào rách mặt của cô đấy, Lê Nhật Hạ!"
Vẻ mặt đáng sợ này trái ngược với bộ đầm màu hồng cô đang mặc trên người.
Lê Nhật Hạ tái xanh, không dám ho he một câu nào, bởi vì người phụ nữ trước mắt thật sự rất đáng sợ.
"Có lẽ cô cũng biết địa vị và thân phận của tôi chênh lệch rất nhiều lần so với cô đấy, cứ liệu hồn mà sống, và cũng đừng có bất cứ một suy nghĩ bất chính nào với bạn trai tôi, nếu không thì cứ chuẩn bị tinh thần đi."
Trương Tuyết Y nói xong liền một phát đẩy ngã cô ta xuống nền đất lạnh lẽo.
"Á á á á á!"
Lê Nhật Hạ đau đớn la lên, nhưng lại không dám phản bác bất cứ một thứ gì. Đứng trước đại tiểu thư của Trương Gia cô ta chỉ là một tên ăn mày.
***
Sau khi cảnh cáo "bạn thân" Trương Tuyết Y liền hài lòng xuống dưới chuẩn bị ra về, nhưng tâm trạng cũng không được tốt nữa, có lẽ là do vừa bị khơi lại những chuyện không tốt trong quá khứ. Lúc thấy Dương Nhất Thiên đang ở trong xe đợi mình cô cũng chẳng thèm mỉm cười với anh một cái, trong đầu toàn nghĩ đến cảnh Dương Nhất Thiên ép buộc Lê Nhật Hạ ngủ với mình.
Chết tiệt! Nếu biết trước như vậy thì đã không hẹn cô ta ra làm gì! Mất hết hứng.
Trương Tuyết Y hậm hực đi vào trong xe, hỏi Dương Nhất Thiên.
"Nhất Thiên, anh thấy em không hấp dẫn bằng các cô gái khác sao?"
"..."
Dương Nhất Thiên nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa, nhưng lại không trả lời, trực tiếp khởi động xe.
Trương Tuyết Y bĩu môi, vẻ mặt tủi thân, cô không hỏi nữa, lẳng lặng dựa vào ghế rồi thắt dây an toàn.
Ấy thế nhưng anh lại không về nhà mà đi vào một con hẻm nhỏ ít người, rướn người qua chỗ cô. Trương Tuyết Y khá tò mò, chưa kịp định thần thì một thân hình to lớn ấp xuống, một nụ hôn thô bạo đáp xuống đôi môi xinh xắn.
"Anh đang làm gì vậy... Ưm... Dừng... Dừng lại..."
Cô thở gấp, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mắt mình. Dương Nhất Thiên không hề có ý định dừng lại, anh thô bạo cắn xé môi cô, tham lam chiếm hết những hương vị ngọt ngào trong khoang miệng.
Trương Tuyết Y nhắm chặt mắt, lúc đầu còn phản kháng nhưng vài giây sau liền ngoan ngoãn đầu hàng, phối hợp với anh. Cô đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, nghênh đón nụ hôn nóng bỏng. Một trai một gái quấn quýt lấy nhau, không khí trong xe cũng đang dần nóng lên.
Toàn thân Dương Nhất Thiên bây giờ đã vô cùng ngứa ngáy, khó chịu, anh dời nụ hôn xuống