Trương Tuyết Y gật gật đầu, tâm trạng đã khá lên đôi chút.
"Tôi có thể tới gặp cô ta không? Có vài chuyện tôi muốn xác nhận lại."
Anh hào phóng gật đầu.
"Được, chiều anh sẽ đưa em tới đó.
Cô lắc đầu ngay lập tức.
"Không cần đâu, tôi sẽ nhờ tài xế chở tới đó."
"Thật sự không cần anh chở sao?"
"Ừm."
"Vậy cũng được."
Dương Nhất Thiên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cả hai người ăn xong liền nghỉ lại khách sạn, đến trưa mới trả phòng rồi quay trở về Cẩm Tú Viên.
Trương Tuyết Y leo lên phòng ngủ trưa, đầu giờ chiều mới dậy thay đồ rồi bắt xe tới sở cảnh sát, lúc cô đi Dương Nhất Thiên vẫn đang ở trong thư phòng làm việc.
Trương Tuyết Y ngồi ở khu vực dành riêng cho người thăm tội phạm, hồi hộp chờ đợi, chỉ vài phút sau Lê Nhật Hạ đã đi ra, phía sau là một nam cảnh sát.
Chỉ cách nhau một tấm kính nhưng Trương Tuyết Y lại cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình vô cùng lạ lẫm.
Khuôn mặt cô ta đã không còn lớp trang điểm nữa, nhìn vô cùng tiều tuỵ, khác hẳn với vẻ ngoài lộng lẫy khi trước.
Mái tóc bù xù và nham nhở, cả người cũng chỉ còn lại bộ xương.
"Cô tới đây làm gì? Cười nhạo tôi sao?"
Lê Nhật Hạ ngồi xuống ghế, nhìn cô bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Trương Tuyết Y thong thả nói, khuôn mặt không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì.
"Cô làm gì đáng để tôi cười nhạo."
Lê Nhật Hạ nghiến răng nghiến lợi.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi, phải có chuyện có mới tới gặp tôi chứ."
"Tôi cũng không có ý định vòng vo đâu.
Chiếc đĩa cô gửi tôi vào lần sinh nhật thứ mười tám là giả đúng không, người đàn ông trong đó không phải Nhất Thiên."
Cô ta cười khẩy.
"Ha ha, Trương Tuyết Y, cô đúng là ngu ngốc mà, đến giờ mới nhận ra sao? Đúng vậy, tôi đã tìm một người đàn ông hao hao giống anh ấy, tìm thợ trang điểm rồi hóa trang cho anh ta thật giống, sau đó lôi lên giường rồi quay video gửi cho cô, nhưng giờ biết chuyện này thì còn có ý nghĩa gì cơ chứ, không phải hai người đã quay lại rồi sao."
Trương Tuyết Y cắn chặt môi, cả người run bần bật, nội tâm đang dậy sóng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Cô sẵn sàng ngủ với một người đàn ông xa lạ chỉ để chia rẽ chúng tôi sao? Làm vậy có đáng không? Còn nói là hai người từng có với nhau một đứa con?"
"Đáng chứ, tất nhiên là đáng!"
Lê Nhật Hạ siết chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Cô có biết tôi đã mạo hiểm như thế nào khi làm chuyện này không? Tôi cứ nghĩ nó sẽ không thành công, nhưng nào ngờ cô lại là một người tự ti chứ, sau khi xem xong liền không kể với Dương Nhất Thiên mà thẳng thừng bỏ đi du học.
Haha, Trương Tuyết Y, cô mới là người thất bại, cô vốn dĩ đâu tin anh ấy, chỉ vì một chiếc đĩa không rõ đầu đuôi mà chia tay, thật đúng là ngu ngốc."
Trương Tuyết Y hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, cô chỉ nói lại thêm một câu rồi rời đi, sợ rằng ở đây thêm nữa sẽ không chịu nổi.
"Tôi thất bại sao? Vậy cô có thành công không? Thử nhìn xem đến cuối cùng thứ tôi và cô nhận được là gì? Thật nực cười."
Cô nói xong liền quay người, mặc kệ tiếng Lê Nhật Hạ gào thét ở phía sau.
"Tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả giá, đồ khốn kiếp!"
Ngay khi rời khỏi sở cảnh sát Trương Tuyết Y cuối cùng cũng không chịu được nữa, vội ra một chiếc ghế đá gần đó rồi ngồi xuống, hít thở thật sâu để kiềm chế lại nội tâm đang dậy sóng của mình.
Đôi chân cô mềm nhũn, hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ đành ngồi lại đó một lát.
Trương Tuyết Y thở dài, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Nhất Thiên báo mình về trễ, sau đó lại gọi cho Hàn Yên Nhi.
"Alo."
"Yên Nhi à, cậu rảnh không? Đang làm gì vậy?"
"Mình vừa đi khám thai về, đang nghỉ ngơi thôi, mà có chuyện gì sao?"
"Không phải tuần sau mới tới lịch khám à, mình còn đang định lúc đó đi với cậu."
"Không cần đâu, tại mình thấy khó chịu nên mới khám sớm hơn lịch hẹn, kết quả rất tốt, em bé vẫn phát triển bình thường."
"Ừm, vậy thì tốt rồi.
Mà này, mình có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy, cậu nói đi, mình đang rảnh này."
Trương Tuyết Y có hơi phân vân, suy nghĩ một chút rồi kể ra hiểu lầm giữa mình và Dương Nhất Thiên.
Hàn Yên Nhi nghe xong cũng rất bất ngờ, không nhịn được mà cười phá lên.
"Ha ha, cậu nói gì cơ? Cậu hiểu lầm lão đại với cô kia ngủ với nhau nên mới ra nước ngoài á?"
"Ừm, cô ta còn nói từng bị sảy thai nữa..."
Hàn Yên Nhi có chút buồn cười, nhưng cũng tức giận thay cho cô.
"Đúng là người phụ nữ đê tiện, nhưng không ngờ cậu cũng tin được đấy, nghe có vẻ vô lý như vậy mà."
Trương Tuyết Y bĩu môi, oan ức nói.
"Người ta nói phụ nữ khi yêu đều mù quáng mà, mình cũng có ngờ đó chỉ là hiểu lầm đâu..."
"Vậy giờ cậu tính sao? Về xin lỗi à? Lão đại đúng là oan ức mà, mang tiếng lâu như vậy."
"Mình cũng không biết nữa, xin lỗi thì sơ sài quá, cậu cho mình lời khuyên đi, mình bây giờ đang rối lắm."
Hàn Yên Nhi ở đầu bên kia xoa xoa cằm, suy nghĩ điều gì đó rồi trả lời.
"Hay là cậu tạo bất ngờ đi, mua một bó hoa và một chiếc bánh kem để xin lỗi."
"Liệu có đơn giản quá không?"
"Cũng có chút chút, vậy khoan đã từ từ rồi làm, bây giờ cậu cứ giả vờ tỏ ra lạnh nhạt với anh ấy đi, rồi chờ anh ấy đi làm, sau đó mua hoa, trang trí lại nhà, rồi làm bánh kem để tạo bất ngờ.
Cậu thấy cách đó có ổn không?"
Trương Tuyết Y gật đầu, con tim có chút dao động.
"Chắc mình sẽ thử cách này, vừa hay ngày mai Nhất Thiên bảo anh ấy phải tới công ty, đến tối muộn mới về."
"Ừm, chúc cậu thành công.
Thôi mình cúp máy đây."
"Nhớ ngủ sớm nhé, nghỉ ngơi đầy