Cảnh báo độ tuổi: 18+.
Cân nhắc kĩ trước khi đọc.
***
Anh bất lực thở dài, không đồng ý ngay nhưng cũng không nỡ từ chối.
Trương Tuyết Y thấy có hi vọng thì cười khì khì, ôm chặt lấy eo anh rồi nằm xuống.
"Trông chờ hết vào anh đấy, thôi chúng ta ngủ đi, em buồn ngủ quá."
Dương Nhất Thiên nhướng mày, như có như không nở một nụ cười ma mị.
"Ngủ? Sao lại ngủ?"
"Chẳng lẽ anh tính thức cả đêm à?"
Cô nằm sấp xuống, vùi đầu vào trong chiếc giường đầy ắp cánh hoa hồng, vui vẻ nhắm mắt lại.
"Khi nãy em có mặc những thứ anh chuẩn bị không?"
"Có, anh lục tủ đồ em rồi lấy chúng ra à?"
"Ừm, lựa cả buổi đấy."
Anh khẽ nằm xuống, hôn nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
Trương Tuyết Y lập tức giật mình, rụt cổ lại rồi cười khanh khách.
"Ha ha, nhột chết mất, đừng nghịch nữa, mau đi ngủ đi."
Dương Nhất Thiên như được nước lấn tới, anh cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cô, sau đó lại vòng tay ra trước, chạm nhẹ vào đồi núi cao vút.
"Vận động một chút cho ấm người đi."
Cơ thể Trương Tuyết Y như có một dòng điện chạy qua, khó chịu vô cùng.
Cô nằm ngửa lại, ngượng ngùng đẩy anh ra.
"Hôm nay em mệt lắm, đừng đùa nữa mà, anh mau...!ưm..."
Chưa kịp nói hết câu thì một nụ hôn mạnh mẽ ập xuống khiến Trương Tuyết Y trở tay không kịp, cô trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt mình.
Dương Nhất Thiên hệt như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày, thô bạo nuốt lấy môi cô, hoàn toàn không kiêng dè bất cứ điều gì.
Trương Tuyết Y yếu ớt đẩy anh ra, nhưng chẳng khác gì trứng chọi đá.
Cô cố gắng quay mặt ra chỗ khác, thở hổn hển.
"Này, cho em hô hấp chút đi..."
Dương Nhất Thiên mỉm cười, tiếp tục cúi người xuống.
Lần này Trương Tuyết Y không phản kháng nữa.
Cô nhắm tịt mắt lại, luồn tay vào tóc anh rồi đáp trả lại nụ hôn nóng bỏng.
Hôn nhau hơn mười phút hai người mới buông nhau ra.
Trương Tuyết Y hoàn toàn mất hết sức lực, nằm thả lỏng trên giường.
Dương Nhất Thiên cười một cách xảo quyệt, tranh thủ lúc cô không để ý liền cởi chiếc cúc áo của cô ra.
Vòng một đẫy đà cứ thế đập thẳng vào mắt.
Trương Tuyết Y lập tức kéo chăn lên kín cổ, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Đồ biến thái."
"Em không thích sao?"
"Không thích, em buồn ngủ lắm."
"Vậy em cứ nhắm mắt ngủ đi, đừng để ý đến anh."
Cô híp mắt, suy nghĩ vài giây rồi thở dài.
"Được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi, em ngủ một chút đây."
Dương Nhất Thiên đặt một nụ hôn lên trán cô, thấy cô nhắm mắt liền kéo chiếc chăn dày cộm ra, để lộ cơ thể quyến rũ sau bộ đồ ngủ in hình nhân vật hoạt hình.
Anh cười thầm, nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo.
Hai đồi núi nhô cao đã bị che lại bởi một chiếc áo ren màu đen do chính tay anh chuẩn bị.
Bàn tay anh phủ lên nó, nhẹ nhàng xoa bóp, sờ nắn thành những hình dạng khác nhau.
Tuy cách một lớp áo lót nhưng cảm giác mềm mãi vẫn rất rõ, cảm giác đó thật khiến người khác nổi lên ham muốn, khó mà kiềm chế nổi.
Cả cơ thể anh sớm đã nóng rực nhưng vẫn cố nhịn lại.
Anh ấn nhẹ lên nụ hoa ẩn hiện sau lớp áo mỏng, hôn vào rãnh ngực sâu hun hút rồi dùng lưỡi mát xa nó, Trương Tuyết Y cũng vì đó mà giật nảy mình.
"Ưm..."
Cô khẽ rên lên một tiếng, mở mắt ra, giữ lấy bàn tay đang trêu đùa cơ thể mình rồi quở trách.
"Hoá ra anh bắt em mặc bộ đồ lót này vì lí do này sao...!Ưm...!đừng nghịch nữa..."
Dương Nhất Thiên ngay lập tức chặn lời cô lại bằng một nụ hôn.
Trương Tuyết Y ôm lấy cổ anh, rất nhiệt tình đáp trả lại, tuy vậy nhưng mắt cô vẫn nhắm nghiền, không mở ra nổi.
Dương Nhất Thiên thả cô xuống giường, sau đó vòng tay ra sau lưng, chỉ trong vòng hai giây đã cởi phăng chiếc áo vướng víu, khung cảnh mỹ miều cứ thế hiện ra trước mắt, không một chút che đậy.
Tuy đã nhìn không ít lần nhưng lần nào cơ thể cô cũng khiến anh như muốn nổ tung.
Dương Nhất Thiên cúi đầu xuống, ngửi lấy hương thơm toả ra từ nơi đẹp nhất của người phụ nữ, sau đó ngậm lấy nụ hoa đang nhô lên trên đồi núi cao vút, tham lam mút lấy nó, hết bên này lại tới bên kia, bàn tay hư hỏng cũng không vì thế mà dừng lại, xoa nắn thành đủ thứ hình dạng.
Trương Tuyết Y xấu hố lấy tay che lại khuôn mặt đỏ ửng, tuy buồn ngủ nhưng vẫn rất hưởng thụ khoái cảm mà người đàn ông của mình mang lại.
Cô cọ xát hai chân mình với nhau để giảm bớt cảm giác khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi bật lên một tiếng rên.
"A..."
Dương Nhất Thiên khựng người, ngước đầu lên nhìn.
"Vẫn chưa ngủ sao?"
Cô ngoảnh mặt sang chỗ khác, xấu hổ nói.
"Anh như vậy sao em ngủ được."
Anh phì cười.
"Sao vậy? Thích không?"
Cô lấy hai cánh tay che mặt, ngượng ngùng không nói.
Dương Nhất Thiên cố nhịn cười, tiếp tục việc đang làm.
Anh ngậm lấy đôi bồng đào căng tròn, trắng nõn, lưỡi anh đi đến đâu đều để lại trên đó một vết hôn đỏ rực, như màu của cánh hoa hồng dính trên cơ thể cô.
Dương Nhất Thiên lật người cô lại, xoa lên tấm lưng trần rồi âu yếm hôn lấy nó, hôn lên cả vòng eo thon gọn.
Bàn tay to lớn thô ráp như có ma thuật, không ngừng vuốt ve cơ thể cô.
Trương Tuyết Y lúc này đây đã hoàn toàn tỉnh táo, cơn buồn ngủ đã bị đánh bay mất.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, dưới sự đụng chạm của Dương Nhất Thiên, phản ứng ngày càng dữ dội.
Cô không tự chủ được mà khẽ ưỡn người.
Trương Tuyết Y vô cùng ngứa ngáy và khó chịu, liên tục cọ xát hai chân vào nhau, nơi nào đó trên cơ thể đang nóng rực, mong muốn được một thứ nào đó lấp đầy.
Cô cắn chặt môi, úp mặt xuống giường, vùi đầu vào những cánh hoa để không bật lên những tiếng kêu xấu hổ.
Dương Nhất Thiên nhẹ nhàng cởi chiếc quần ngủ in hình hoạt hình cô đang mặc, trên cơ thể nóng bỏng chỉ còn lại một mảnh vải ren, không đủ to để che hết cặp đào đang nhô cao.
Anh đặt tay lên nó rồi bóp một cái thật mạnh, sau đó lại cúi đầu xuống, hôn lên làn da mịn màng ấy.
"A...!Anh, nhẹ thôi..."
Trương Tuyết Y khó nhọc lên tiếng.
Nhưng đầu óc Dương Nhất Thiên lúc này đây đã hoàn toàn trống rỗng, anh tham lam khám phá cơ thể người con gái dưới thân mình, xoa nắn không ngừng, mặc kệ tiếng van xin của cô.
Bàn tay anh hơi hạ xuống, nhưng một giây sau liền ngừng lại, cơ thể cứng đờ.
Chiếc quần mỏng tanh che chắn nơi cuối cùng trên người cô đã hoàn toàn ướt đẫm.
Anh chạm nhẹ vào nó, nhưng hành động ấy lại khiến Trương Tuyết Y giật nảy mình.
"A!"
Dương Nhất Thiên thở hổn hển, cởi chiếc áo vướng víu trên người mình ra rồi áp sát vào cơ thể cô.
"Y Y à, em hưng phấn tới mức này rồi sao..."
Cô nghiêng đầu sang một bên, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Nhất Thiên, dừng...!dừng lại đi anh...!em không chịu nổi mất..."
Lời nói này tựa như một lời cám dỗ đầy ma mị, khiến anh không nhịn nổi mà ấn mạnh vào chiếc quần mỏng tanh, kích thích bông hoa đang nở rộ bên dưới.
"A...!ưm, đừng mà...!dừng lại..."
Trương Tuyết Y