Dương Nhất Thiên thấy hai cô gái đã chuẩn bị xong xuôi liền ném cho họ một chiếc chìa khóa.
"Y Y, em lái xe tới đó nhé? Có chuyện gì thì gọi cho anh ngay, anh sẽ ra."
"Vâng, mọi người tới công ty làm việc đi, đừng lo cho tụi em."
Trương Tuyết Y nói xong liền kéo Hàn Yên Nhi đi tới chỗ hẹn, vì sợ có phóng viên chụp được nên trước khi tới cô đã bao trọn chỗ này rồi, trong quán cà phê này ngoài một người đàn ông nhỏ con đang ngồi bấm điện thoại thì không còn ai khác nữa.
"Cậu xem ngoài này có ai khả nghi không nhé? Mình vào trong một lát."
"Ừ, nhớ cẩn thận đó, có chuyện gì thì cứ hét lên, mình sẽ chạy vào ngay lập tức."
"Ừm."
Trương Tuyết Y gật đầu, mở cửa xe rồi cầm túi xách đi xuống.
Tên đàn ông trong quán cà phê kia vẫn mải mê bấm điện thoại, huýt sáo rất vui vẻ, lúc nghe thấy tiếng bước chân thì thong thả ngẩng đầu lên, nào ngờ đâu vừa nhìn một cái lại không rời mắt ra được.
Người phụ nữ vừa bước vào chỉ khoác một bộ đồ đơn giản nhưng vô cùng sang trọng, mái tóc đen óng ả được búi cao lên, khuôn mặt trang điểm vô cùng sắc sảo và ma mị, đôi mắt đen láy hút hồn người khác.
Khí chất tiểu thư trên người không lẫn vào đâu được.
Hắn ta thoáng chốc sững người, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
"Cô là..."
Trương Tuyết Y mỉm cười, thong thả bước tới.
"Trần Tuyết Y, cô gái đang đứng đầu bảng hotsearch mấy ngày nay, tất cả là nhờ công của anh đấy, nhà báo tự do Hồ Thái Bình."
Hồ Thái Bình bỗng chốc lạnh toát sống lưng, nhìn vào ánh mắt của Trương Tuyết Y mà cả người run rẩy không ngừng.
Hắn ta sợ hãi đứng dậy, liên tục lùi về sau.
"Cô...!Cô đừng đến đây..."
Trương Tuyết Y khoanh tay, chẳng đoái hoài gì đến lời nói đó mà thong thả bước đến.
Cô híp mắt, nhắm vào bụng của hắn rồi đấm một cái thật mạnh, sau đó lại xoay người, đá thẳng vào đầu hắn ta.
"Bốp!"
"Binh!"
"Á á á á á á á!"
Hồ Thái Bình không kịp phản ứng, ngã lăn ra đất.
Đôi guốc hôm nay cô đeo rất nhọn, nếu trúng một cú này chắc phải đau bảy ngày chưa hết.
Trương Tuyết Y cúi người xuống, rất tự nhiên thò tay vào túi quần của hắn ta, lấy ra một thiết bị nho nhỏ, đó chính là máy nghe lén.
Quả nhiên...!Có người đang sai khiến người đàn ông này...!
Cô ném nó xuống đất rồi đạp nát trong một nốt nhạc, sau đó lại túm áo Hồ Thái Bình, kéo hắn lên ghế, cô cũng ngồi xuống ngay chiếc ghế đối diện đó.
"Nói đi, người kêu anh đăng bài về tôi là ai hả?"
"Không có ai cả, là do tôi tự đăng!"
Hồ Thái Bình vội xua tay, ánh mắt láo liêng như đang trốn tránh điều gì đó.
"Gì cơ? Anh nói sao?"
Trương Tuyết Y khẽ híp mắt, trông rất đáng sợ, đã thế còn gõ vài cái lên bàn như đang cảnh cáo.
"Nói mau đi, máy nghe lén tôi đã phá rồi, không ai nghe được đâu."
Hắn ta lập tức sợ run người, vội khai ra hết tất cả.
"Là một cô gái, cô ta liên lạc với tôi rồi kêu tôi làm những việc này!"
"Cô ta tên gì? Ngoại hình như thế nào?"
"Tôi...!tôi không biết tên.
Là một người khá trẻ, tóc ngắn, trông khuôn mặt khá đáng sợ, cô ta gửi tôi các