Dương Nhất Thiên nhoài người ra xem, tò mò hỏi.
"Là ai gửi vậy?"
"Chắc chắn là Lê Nhật Hạ!"
"Sao cô ta lại hẹn em ra ngoài?"
"Chắc chắn là để trả thù rồi, cô ta hận em lắm."
"Ngày mai anh sẽ ra với em."
Trương Tuyết Y lắc đầu.
"Em đi một mình là được rồi."
"Không được, lỡ cô ta có mang theo vũ khí thì sao?"
"Em sẽ mang theo một bình xịt hơi cay cỡ nhỏ."
"Đừng ngoan cố nữa, anh sẽ tới đó chung với em."
"Vậy thì anh chỉ cần ở trong xe thôi, em sẽ vào trong."
"Ừm, thế cũng được."
Trương Tuyết Y chống cằm suy nghĩ, một lúc lâu sau lại nói thêm.
"Anh à, kêu Nhất Nam và một số cảnh sát làm chung tới đó được không? Họ có thể dùng súng mà nhỉ?"
"Phải trong trường hợp đặc biệt mới có thể dùng, để tí anh gọi cho em ấy xem thử có được không."
Cô gật đầu, mở điện thoại ra rồi bấm vào tài khoản ẩn danh kia, nhưng mò một hồi vẫn không tìm được gì có ích.
***
Ngày hôm sau Trương Tuyết Y đã chuẩn bị sẵn sàng để tới khu chung cư mà Lê Nhật Hạ hẹn trước đó, đi cùng với cô chỉ có Dương Nhất Thiên, Dương Nhất Nam và một người đồng nghiệp của cậu tên là Hoàng Dương.
Hoàng Dương ngồi ở sau xe, nhoài người lên hỏi.
"Có thật người hẹn cô là tội phạm đang bỏ trốn không vậy?"
Trương Tuyết Y quay người ra sau rồi trả lời.
"99% là cô ta, không thể nhầm lẫn được.
Tí nữa tôi sẽ lên đó trước, ba người nhớ quan sát tình hình qua điện thoại nhé."
Trước khi tới đây cô đã chuẩn bị một chiếc máy quay mini gắn ở cúc áo, có thể ghi được hình ảnh lẫn âm thanh, nó có thể kết nối và phát lại trên điện thoại, vì nếu người hẹn gặp cô là Lê Nhật Hạ thật thì cũng có chứng cứ để tống cô ta lại vào tù.
Dương Nhất Nam vỗ vai Trương Tuyết Y, nói đùa.
"Nếu người đó là Lê Nhật Hạ thật thì chị dâu nhớ bắt cô ta lại nhé, nếu được thăng chức chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ."
Khoảng mười lăm phút sau chiếc xe dừng lại ở trước một căn chung cư cũ đã bị bỏ hoang, ở xung quanh đây chỉ có duy nhất một cây cột đèn, trông vô cùng u ám và đáng sợ.
Dương Nhất Thiên thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
"Hình như nơi này sắp bị dỡ bỏ rồi.
Em vào một mình không sao chứ?"
"Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, nếu thấy không ổn em sẽ lập tức rời đi."
Trương Tuyết Y nói xong liền mở cửa xe bước xuống, mở đèn pin lên rồi vào trong.
Đây chỉ là một khu chung cư bỏ hoang, khá bụi bặm, tuy vậy nhưng khoảng hơn một tháng trước vẫn có người ở nên các bóng đèn vẫn có thể hoạt động, dù nó khá chập chờn và không được sáng lắm.
Cô mở đèn pin ra, soi lên tường để tìm