Chiếc xe chở Lê Nhật Hạ nhanh chóng rẽ sang một con đường khác, tăng hết tốc độ, sau hơn mười lăm phút trốn chạy cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi từ hai chiếc xe cảnh sát.
Cô ta ngồi trên xe ôm chặt vết thương ở chân mình, rên rỉ một cách đau đớn, đôi bàn tay đã thấm đẫm màu đỏ tươi của máu.
"Chết tiệt! Trương Tuyết Y, lần sau tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, chằng chịt các tia máu, miệng cứ lẩm bẩm mãi một câu.
Mãi hơn nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước một căn nhà gỗ hoang vu, vắng vẻ.
Lê Nhật Hạ cắn chặt răng, bước xuống, lê đôi chân của mình vào căn nhà tối đen như mực.
Một người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, làn khói trăng bay ra từ đôi môi mỏng của hắn, bao trùm lấy khuôn mặt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ta liền dập tắt điếu thuốc, quay ra hỏi.
"Sao lại lâu như vậy? Người phụ nữ đó đâu rồi?"
Giọng nói ấy trầm khàn, nghe vô cùng đáng sợ.
Lê Nhật Hạ siết chặt tay, cúi đầu rồi run rẩy nói.
"Tôi...!Tôi xin lỗi..."
Người đàn ông kia quay đầu lại, híp mắt, lúc này lại thấy có rất nhiều máu chảy ra từ chân của cô ta.
"Tôi cho cô năm phút, đừng làm mất thời gian."
Lê Nhật Hạ tuy đang rất đau đớn nhưng vẫn cố để không chảy nước mắt, nói nhanh hết sức có thể.
"Tôi dụ cô ta lên sân thượng, sau đó kêu hai tên đàn ông lên định cưỡng hiếp cô ta rồi quay video lại, nhưng ngay lúc đó cảnh sát lại xông lên, tôi không còn cách nào khác nên đành bỏ chạy, nào ngờ đâu lại bị bắn một phát vào chân..."
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, hắn ta lập tức lao tới, tát một cái thật mạnh.
"Á á á á á á á á!"
Lê Nhật Hạ bị đánh ngã ngửa về sau, đầu đập vào tường, từng cơn đau truyền tới khiến cô ta sống không bằng chết, rên rỉ không ngừng.
"Tôi xin lỗi...!Tôi thật lòng xin lỗi..."
Người đàn ông kia lại kéo cổ áo cô lên, tức giận bật ra từng chữ.
"Xin lỗi? Xin lỗi thì có khiến thời gian quay ngược lại được không? Tôi cho cô một tuần để bắt sống Trương Tuyết Y, vậy mà hơn một tuần rồi cô đã làm được những gì? Tung tin đồn về cô ta, để cô ta cảnh giác hơn hả? Hả?"
Tới chữ "hả" cuối cùng, hắn ta gần như gầm lên.
"Sớm biết cô vô dụng như vậy thì tôi đã không cất công cứu cô ra ngoài rồi! Có khi giết đi còn tốt hơn!"
Lê Nhật Hạ nghe vậy liền chắp hai tay lại, khổ sở cầu xin, khuôn mặt méo mó trông rất kinh tởm.
"Làm ơn đừng giết tôi...!Tôi nhất định sẽ bắt Trương Tuyết Y về cho anh! Tôi biết điểm yếu của cô ta, lần này nhất định sẽ thành công!"
Người đàn ông kia buông cổ áo của cô ta ra, để lộ đóa hoa bỉ ngạn được xăm ở lòng bàn tay, hắn ta hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Được rồi, đây chính là cơ hội cuối cùng của cô, nếu không thành công thì cô biết số phận của mình rồi đó! Em trai tôi đã chờ quá lâu rồi, kế hoạch này không thể bị trì hoãn được nữa!"
Hắn ta nói xong liền đi thẳng ra ngoài, leo lên chiếc xe ô tô rồi phóng