"Y Y à, mau tỉnh lại đi em!"
"Con gái à, mở mắt ra đi con, đừng làm mẹ sợ mà con!"
"Hu hu, chị ơi, là lỗi của em, đều tại em nên Cherry và Dưa Hấu mới bị bắt đi..."
Trương Tuyết Y nằm trên giường khẽ nhíu mày, bị đánh thức bởi những âm thanh bên tai.
Cô từ từ mở mắt ra, đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy hai bóng hình bé nhỏ đâu cả.
Lúc thấy Dương Nhất Thiên, Trương Tuyết Y như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội nắm chặt lấy cánh tay anh.
"Anh à, con đâu rồi, con mình đâu rồi hở anh..."
Cả người cô run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ hoe, một giây sau liền không nhịn được khóc nấc lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
"Hức...!Anh ơi, mau đưa con về...!Phải mau đưa các con về..."
"Đừng lo, anh nhất định sẽ cứu được con, em đừng lo nữa."
Dương Nhất Thiên ôm chặt cô vào lòng, không nhịn được mà cay cay khỏe mắt.
Anh cũng vô cùng sốt ruột, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi tin tức của Dương Nhất Nam.
Lúc tới bến cảng, cảnh tưởng Trương Tuyết Y nằm trên đất, đầu rỉ máu quả thật khiến anh thót tim.
Camera ở đó đã quay lại được cảnh Cherry và Dưa Hấu bị bắt trói lên thuyền, nhưng không biết bị đưa đi đâu.
Bây giờ bọn họ phải biết được điểm đến của Lê Nhật Hạ thì mới xuất phát được.
Tô Vân và Trương Tinh Húc đứng ở trong phòng cũng phải rơi lệ, hai người bịt miệng mình lại, vội đi ra khỏi phòng.
Trương Tuyết Y gục đầu vào ngực của Dương Nhất Thiên, òa khóc như một đứa trẻ.
"Anh à, Lê Nhật Hạ và Vân Hi đã đưa hai con đến đảo Balima rồi, chúng ta phải mau đến đó, anh gọi điện chô Dạ Nguyệt đi, phải đến đó ngay mới được, Cherry kén ăn lắm, bọn chúng chắc chắn sẽ bỏ đói chúng, Dưa Hấu cũng vậy nữa..."
"Anh biết rồi."
Dương Nhất Thiên gật đầu đồng ý, anh cũng không muốn lãng phí một giây phút nào, phải cứu được hai con ra càng sớm càng tốt.
Trong lúc Dương Nhất Thiên liên lạc với Dạ Nguyệt, Trương Tuyết Y liền bước xuống giường, mặc kệ vết thương ở đầu mình, cô mở máy tính lên, khởi động chương trình định vị.
Hai nút đỏ vẫn xuất hiện trên màn hình máy tính, bơ vơ giữa biển, nếu đi theo tuyến đường này, điểm đến chính là hòn đảo kia.
"Anh à, Dạ Nguyệt nói sao rồi?"
"Tối mai chúng ta sẽ xuất phát trước, tiến tới hòn đảo đó trên du thuyền của anh, cậu ta và cô bác sĩ kia sẽ chuẩn bị các thứ cần thiết, chúng ta cũng mau chuẩn bị thôi."
"Vâng."
Hai người bắt đầu lục tung phòng, lấy ra một vài đồ dùng cần thiết để mang theo, sau đó nhanh chóng lái xe tới nơi ở của Dạ Nguyệt.
Trước khi đi, Tô Vân níu tay con gái mình lại, đau lòng hỏi.
"Hai đứa đi đâu vậy?"
"Mẹ à, con phải đi đưa Cherry và Dưa Hấu về."
Mắt cô rươm rướm nước, tim như có hàng ngàn lưỡi dao đâm vào.
"Đợi ba về rồi đi được không con?"
"Mẹ giải thích cho ba giúp con, con không thể chờ được nữa.
Húc Húc, em lo liệu chuyện bên Dương Gia giúp chị, sau đó dời hôn lễ lại, đợi chị với Nhất Thiên về rồi tính tiếp."
"Em biết rồi, chị đừng lo."
Trương Tinh Húc thật sự rất muốn khóc nhưng vẫn cố để không rơi nước mắt, gật đàu để chị mình yên tâm.
Trương Tuyết Y nở một nụ cười để trấn an mẹ mình, sau đó mới không nỡ rời đi.
Hai người tiến thẳng tới nơi ở Dạ Nguyệt đang ở, Dạ Liên cũng ở