Cô ta đã rình mò tới hai ngày và cuối cùng cũng theo chân được. Cả đường đi cô ta đều âm thầm bám theo Dương Nhất Thiên, kể cả việc ở cùng khách sạn lẫn ăn chung chỗ, nhưng từ đầu Dương Nhất Thiên đều không biết đến sự hiện diện của cô ta, mà nếu biết rồi thì chỉ sợ không ở được nữa.
Lê Nhật Hạ đã tự chụp lén hình của anh, cũng tự đi mua trang sức cho chính mình rồi làm như Dương Nhất Thiên tặng cho cô ta vậy, mục đích chính là để đi khoe khoang như lúc này đây.
...
Trương Tuyết Y im lặng một lúc rồi cười lạnh.
"Vậy sao, quản lí Lê đúng là có phước thật đó..."
"Cần gì cô nói chứ, còn cô nữa, mau cuốn gói rồi cút khỏi đây đi, thật ngứa mắt." Lê Nhật Hạ bĩu môi khinh bỉ.
Ả đứng dậy rồi sửa sang lại chiếc đầm hở hang trên người mình rồi cất bước ra ngoài.
Trương Tuyết Y thấy vậy nở một nụ cười nham hiểm, cô cũng làm bộ đứng dậy rồi tiến tới chỗ Lê Nhật Hạ. Tranh thủ lúc cô ta đi lướt qua thì giơ chân ra xíu rồi...
"Rầm!"
"Á á á á á!"
Một âm thanh vang lên trong căn phòng chờ kế văn phòng Tổng Giám đốc, nó to tới nỗi kinh động tới những người đứng bên ngoài.
Trương Tuyết Y khoái chí, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi chụp lia lại khoảng mười tấm ở mỗi góc khác nhau.
Đúng lúc này cánh cửa cũng được mở ra, hai bóng dáng nam nhân tiến vào.
Lê Nhật Hạ tức giận ngẩng mặt lên. Nhưng khi đập vào mắt là đôi chân thon dài thì cứng đơ người.
Dương Nhất Thiên: "..."
Cao Tuấn đi phía sau: "..."
Bộ dạng của cô ta bây giờ thảm thương hết sức, té đập mặt xuống đất, một chân bị trẹo hẳn sang bên, chân váy ngắn thì khỏi nói, tốc hết lên rồi, còn để lộ chiếc quần nhỏ màu hồng phấn. Chỉ có điều nhìn từ góc này... mông Lê Nhật Hạ lép thật sự.
Chiếc quần bị lộ ra ngoài của cô ta là quần nâng mông, mút hiện rõ ràng...
Lê Nhật Hạ lúng túng đứng dậy, mặt cô ta đỏ ran như quả cà chua thối, hai tay không ngừng kéo váy xuống.
"Dương Nhất Thiên... tôi... tôi... thật ra..." Nhưng chưa kịp nói xong thì Trương Tuyết Y từ đằng sau đi lên rồi chỉ thẳng mặt cô ta nói, tiện thể tiếp tục lấy điện thoại chụp tanh tách lại.
"Ôi trời, quản lí Lê, mũi chị bị gãy rồi kìa, chết chưa!"
"Hả?" Lê Nhật Hạ nghe vậy liền đưa tay lên sờ mũi, nhưng lại phát hiện chiếc mũi bị lệch hẳn sang một bên.
Cô ta vội vàng che mặt hét lên rồi chạy ra ngoài.
"Á á á á á á á!"
Trương Tuyết Y ở phía sau vẫn cứ cười khì khì, chờ khi bóng dáng Lê Nhật Hạ khuất đi mới khôi phục dáng vẻ thường ngày.
"Dương Tổng, tôi tới lấy kết quả của bộ phận thiết kế."
Cao Tuấn nghe vậy liền lấy một tập tài liệu trong túi sách ra đưa cho Dương Nhất Thiên.
Anh đưa lại chỗ Trương