Sáng hôm sau Trương Tuyết Y dậy từ rất sớm. Cô đưa Cherry và Dưa Hấu tới nhà Lê Tử Đằng để khi nào đi học thì cho hai đứa đi nhờ chung với bé Cam luôn. Còn mình thì tới công ty Mỹ Mỹ.
Trương Tuyết Y không vào công ty ngay mà đi sang quán cafe đối diện ngồi, cô cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn rồi mới bắt đầu gọi nước.
Trương Tuyết Y nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người tấp nập đi lại. Cô rất ít khi ngồi một mình và suy nghĩ như thế này, bởi lẽ thời gian có được không nhiều.
Khi còn nhỏ cô đã từng ước mình không phải đi làm, chỉ ngồi cạnh cửa sổ nhâm nhi một tách cà phê rồi ngắm nhìn mọi thứ như thế này. Nhưng chung quy đó chỉ là ước mơ thôi...
...
Trương Tuyết Y đang chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình thì cánh cửa được mở ra. Một bóng dáng thanh mảnh của người phụ nữ tiến vào.
Người này mặc đồ rất kín. Che từ đầu đến chân. Cô ta thấy Trương Tuyết Y thì đi lại thẳng chỗ cô rồi ngồi xuống.
Chiếc khẩu trang được mở ra, kèm theo đó là một giọng nói mệt mỏi vang lên.
"Đang trong giờ làm mà cậu gọi tôi ra chi vậy, hại tôi phải trốn bằng cửa sau đấy. Mà ở đây liệu có bị phát hiện không?"
Trương Tuyết Y uống một ngụm cà phê rồi lắc đầu.
"Không sao đâu, giờ này không có ai, mà tôi cũng nhờ chị chủ quán tránh mặt đi rồi."
"Ừ." Hoàng Ngọc Diệp gật đầu, lúc này mới yên tâm cởi áo khoác với mũ ra.
"Cậu tìm tôi có chuyện à?" Cô gọi một li cà phê rồi hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn tâm sự một chút thôi, tôi có một số chuyện không vui, còn cậu?"
Trương Tuyết Y tựa lưng vào ghế rồi nói, đôi mắt không ngừng quan sát người trước mặt mình.
Hoàng Ngọc Diệp có vẻ gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác, trong mắt cô ấy cũng đầy tia máu, có vẻ như là đã mất ngủ nhiều đêm liền.
Dáng người cũng gầy hẳn ra, tuy đang mặc một bộ đồ rộng nhưng nhìn kĩ bên ngoài vẫn sẽ thấy.
Hoàng Ngọc Diệp chán nản úp mặt lên bàn rồi nói với giọng mệt mỏi.
"Tôi còn áp lực hơn cậu nhiều, ngày nào vô cũng phải đối mặt với ánh mắt xỉa xói của các cổ đông, họ soi mói hết cái này tới cái kia mệt hết cả người!"
Trương Tuyết Y gật đầu, lòng không ngừng cảm thông cho người ngồi đối diện mình. Hoàng Ngọc Diệp thật ra là Tổng Giám đốc của công ty Mỹ Mỹ, nhưng cô ấy chỉ mới nhậm chức thôi. Và có một điểm chung giữa những người như vậy là luôn bị soi mói bởi những người lâu năm hơn. Chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng có thể bị đem ra chỉ trích.
"Thế ba mẹ cậu có giúp đỡ gì không?"
Hoàng Ngọc Diệp lắc đầu, cô nói với giọng chán nản.
"Hai người họ mặc kệ, tôi làm gì cũng không ý kiến, nhưng mà điều này còn khiến tôi bất lực hơn nữa, tôi cần lời khuyên và góp ý chứ không phải sự im lặng.