Dương Nhất Thiên từ từ đặt chiếc điện thoại xuống, cả người cứng nhắc không động đậy nổi.
Anh ngửa mặt lên rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế tâm tình kích động của mình.
Dương Nhất Thiên giơ tay lên xoa trán, đầu như có một dòng điện mạnh chạy qua vậy. Đau như búa bổ.
Anh lấy từ trong hộp bàn ra một hộp thuốc lá rồi châm lửa. Làn khói trắng mờ tỏa ra, bao trùm lấy khuôn mặt góc cạch của người đàn ông. Dương Nhất Thiên đưa lên hút một điếu, ánh mắt buồn bã như chìm vào hư vô.
***
Trước đó hai tiếng ở Cẩm Tú Viên, trong một nơi khác.
Huyết Tư Vũ nhẹ nhàng bước đi trên dãy hành lang dài và rộng. Nơi đây rất yên lặng, im tới nỗi chỉ nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ lẫn âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
Huyết Tư Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, chỗ này rất tối, chỉ duy nhất một bóng đèn còn sáng. Anh nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay mình rồi mở tin nhắn vừa được gửi tới. Là của Dương Nhất Thiên.
"Cậu lên tầng hai phía nhà xe, ở cuối hành lang có một căn phòng, trong đó là một người đàn ông đang có ý định tiếp cận Tuyết Y, cậu xử lý tên đó giúp tôi."
Anh cất đi rồi bước tiếp tới cuối dãy, dừng lại trước căn phòng mà Dương Nhất Thiên chỉ. Nhìn sơ qua thì giống một căn phòng trống hơn, tuy sạch sẽ nhưng lại không có không khí gì thể hiện rằng ở đây có người cả.
Huyết Tư Vũ thở dài, vừa mới tới chưa kịp làm gì thì đã bị gọi đi, mà không biết là tên nào trong đây nhỉ? Anh lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa mà lúc nãy Cao Tuấn đưa cho rồi mở cửa.
"Cạnh..." Cánh cửa từ từ hé ra, chỉ thấy thấp thoáng một bóng người đàn ông đang nằm sấp trên một chiếc giường gỗ dỏm.
Căn phòng này rất đơn sơ, ngoại trừ một chiếc giường rẻ tiền và hai chiếc ghế thì chả có gì nữa. Hình như đây chỉ là một căn phòng nhỏ của người làm thôi.
Anh đi vào trong, đóng cửa rồi từ từ bước tới. Không hiểu sao nhưng mà thấy người nằm trên giường quen quá, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi vậy.
Huyết Tư Vũ dừng lại, ngay sau đó liền lấy tay khều khều người đó ra, nhưng đập ngay vào mắt lại là khuôn mặt nửa tỉnh nửa mơ của Trịnh Minh Bảo.
***
Trịnh Minh Bảo từ từ mở mắt ra rồi đưa tay sờ sờ lên mặt, sao lại ướt ướt vậy, chẳng lẽ có mưa à?
Nhưng mà đang ở trong nhà mà?
Cậu nhắm tịt mắt rồi gõ gõ vào đầu mình, sao đầu lại đau quá vậy? Hình như là mới nãy cậu đi theo người tên là Cao Tuấn thì phải, vào một căn phòng nào đó khá tối, và sau đó...
Không còn sau đó nữa...
Trịnh Minh Bảo bật dậy, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu vội đưa tay lên sờ mặt mình nhưng lại phát hiện ra nó đã bị dính đầy nước.
Vừa quay mặt nhìn sang bên cạnh nhưng lúc này lại phát hiện ngồi ngay bên chiếc giường đang nằm là một người đàn ông với khuôn