"..." Cơ thể Lê Nhật Hạ khẽ run, một cảm giác bất an bỗng ập tới. Sao lời của ả đàn bà này như đang ám chỉ chuyện kia vậy?
Vào khoảng một tuần trước, vào cái ngày tiệc kỷ niệm đó, cái lúc mà cô ta đang đứng canh để chuẩn bị trừng phạt con nhỏ Trần Tuyết Y kia, thì bỗng dưng bị đánh lén ngờ từ phía sau.
Khi đó trước mắt tối sầm lại, cô ta ngã khuỵa xuống, chỉ kịp thấy được một ánh mắt quen thuộc.
Lúc tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau, nhưng không ngờ được bản thân mình lại đang ở trong một cái thùng rác.
Bộ quần áo trên người đã biến mất một cách kì lạ. Cả mái tóc dài nuôi bấy lâu cũng đã không cánh mà bay, thay vào đó là một cái đầu nham nhở như bị chó gặm, hệt như tóc của con trai, nhưng mà tệ hơn nhiều. Cọng ngắn cọng dài nhìn không ra thể thống gì cả.
Trên người còn bị dính thêm một đống rác, nào là vảy cá, nào là đồ ăn thiu, đồ ăn mốc, vảy cá,... Nhưng đặc biệt hơn là sau lưng cô ta còn dính phải một cái bỉm em bé, và thứ gì bên trong thì chắc chắn không phải nói nữa rồi.
Thối ơi là thối!
Không ai biết lúc tìm cách leo ra được khỏi thùng rác cô ta đã phát điên như thế nào. Mùi hôi của rác in rõ trên cơ thể, cả những chất dinh dính trên người nữa. Bộ quần áo thì mất tiêu không thấy, cả mái tóc đã đổ vào cả đống tiền để chăm sóc nữa. Đi bộ trên đường vào rạng sáng mà cứ ngỡ đi trên những tảng băng, lạnh vô cùng!
Ngày hôm sau về Lê Nhật Hạ đã ngồi trong phòng tắm cả một ngày, cố rửa sạch đi mùi hôi thối trên người mình nhưng nó không tài nào biến mất được. Hại cô ta lại phải đi đến mấy spa nữa, ngoài ra còn phải xịt thêm một đống nước hoa.
Sau khi xong xuôi thì Lê Nhật Hạ vẫn nghỉ làm vài ngày, để đi chọn tóc giả và thuê những người có chuyên môn xoá đi hình ảnh trong camera ở trước Cẩm Tú Viên. Nếu hình ảnh lúc đó mà bị lộ ra ngoài thì chẳng biết giấu mặt mũi đi đâu.
***
Lê Nhật Hạ vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của mình nhưng ngay lúc này giọng nói của Trương Tuyết Y vang lên khiến cô ta giật bắn mình.
"Quản lý Lê, nhưng mà dẫu sao mùi rác cũng đã hết từ mấy ngày trước rồi, chị không cần phải xịt nhiều nước hoa như vậy đâu, mùi nồng lắm ấy, mà trong đây lại là phòng máy lạnh nữa cơ chứ, ai mà chịu cho được!"
Lê Nhật Hạ như bị nói trúng tim đen, ả ta chỉ thẳng mặt Trương Tuyết Y rồi nói lớn, khuôn mặt dữ tợn hệt như một con sư