“Mộ tiên sinh, Mộ phu nhân, Mộ tiểu thư, chào mọi người.” Nghê Thi Đinh nhìn mấy người trên bàn ăn, lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Ba, mẹ.” Đi cùng cô còn có Mộ Gia Lý.
“A, Nghê tiểu thư. Hoan nghênh, hoan nghênh, lần trước cháu tặng dĩa bánh kia bác còn chưa kịp cảm ơn đâu.” Ông Mộ khách sáo nói, ánh mắt vừa cố ý lại như vô tình đảo quanh hai người Mộ Gia Lý và Nghê Thi Đinh.
“Cô ấy để quên chìa khóa trong nhà, trong thời gian chờ người mở khóa tới, con mời cô ấy vào nhà chúng ta ngồi một lát.”
Sợ Nghê Thi Đinh không thoải mái khi bị hiểu lầm, Mộ Gia Lý nhanh chóng giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ thì ra là vậy, mau ngồi, mau ngồi.” Mộ phu nhân vui vẻ tiếp đón hai người ngồi xuống, “ Thím Trương, thêm chén đũa.”
“Chị ơi!” Ngay thời điểm Mộ Gia Lý kéo ghế dựa cho Nghê Thi Đinh, một người đàn ông diện mạo anh tuấn bất ngờ nhảy ra.
Từ xa Mộ Trừng Dục đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tới gần nhìn kỹ thì thật đúng là Nghê Thi Đinh, chẳng qua bên cạnh cô còn có tên đáng ghét Mộ Gia Lý kia nữa!
“Chị ơi, chị tới từ bao giờ vậy, Trừng Dục rất nhớ chị đấy!” Dưới ánh mắt trợn trừng đầy cảnh cáo của người đàn ông bên cạnh, Mộ Trừng Dục không quan tâm mà ôm chầm lấy Nghê Thi Đinh, gương mặt dụi dụi vào cần cổ mềm mại của cô
Chẳng qua ở một góc độ mà không ai nhìn thấy, Mộ Trừng Dục vươn đầu lưỡi chậm rãi lướt qua làn da non mịn của cô gái, nhẹ nhàng liếm một cái.
“Mau buông ra! Ai kéo tên ngốc này ra đi!” Mộ Gia Lý nhìn thấy người cô gái mình muốn theo đuổi bị tên ngốc này ôm tới ôm lui, trong lòng giận dữ, lập tức đẩy Mộ Trừng Dục ra.
“Ô ô, chị ơi, kẻ xấu này đánh em!” Mộ Trừng Dục bị đẩy ra khỏi vòng ôm ấm áp của cô gái thì không vui, quay sang cáo trạng với Nghê Thi Đinh.
“Anh lớn hơn cô ấy hai tuổi, còn không biết xấu hổ mà gọi chị!” Mộ Gia Lý tức giận quát.
“Nha, ngoan ngoãn ~ không khóc không khóc.” Khiến người ta có chút ngoài ý muốn chính là Nghê Thi Đinh lập tức xoa đầu an ủi Mộ Trừng Dục.
“Thi Đinh, em không cần