Bởi vì mới đi công tác trở về, công ty cho cô thời gian một ngày nghỉ ngơi sau đó mới phải quay lại làm việc. Điều này tạo cơ hội cho Mộ Trừng Dục tiếp tục dính lấy cô.
“Mộ Trừng Dục, em còn phải nấu cơm! Đừng nghịch!” Nghê Thi Đinh vỗ mạnh lên hai bàn tay đang lộn xộn dưới áo trước ngực mình.
“Nghê Nghê nấu cơm vất vả! Anh mát xa cho Nghê Nghê.” Người đàn ông phía sau không hề nghe lời, tiếp tục vuốt ve hai luồng tròn trịa kia.
Bởi vì đang ở nhà, từ trước đến nay Nghê Thi Đinh không thích mặc áo lót. Lúc này lại cho Mộ Trừng Dục cơ hội xuống tay. Đôi tay từ phía sau thò vào vạt áo của Nghê Thi Đinh, tìm được hai cái bánh bao mềm mại, tùy ý vuốt ve.
Nghê Thi Đinh trợn trắng mắt, để mặc anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bước trái, Mộ Trừng Dục liền bước sang trái, cô bước phải, Mộ Trừng Dục liền bước sang phải. Không một phút nào buông tha cho hai bầu ngực trong tay.
Dưới sự quấy nhiễu của Mộ Trừng Dục, cuối cùng Nghê Thi Đinh vẫn thuận lợi làm xong đồ ăn.
Mộ Trừng Dục giống như một chiếc đuôi nhỏ đi theo phía sau lưng cô, dưới lớp áo nhẹ nhàng xoa nắn. Trong tình huống này, Nghê Thi Đinh vẫn vững vàng đặt bát canh nóng hổi xuống bàn ăn.
“Đi lấy chén đũa, ăn cơm.” Quay đầu lại, hôn nhẹ lên môi người đàn ông.
Tựa như vừa được ăn đường, Mộ Trừng Dục cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, rốt cuộc anh cũng buông lỏng hai bầu ngực trong tay, vô cùng cao hứng đi vào phòng bếp lấy chén đũa.
Hai người cơm nước xong xuôi, Mộ Trừng Dục rửa sạch bát đũa, sau đó tung ta tung tăng mò tới sô pha tìm Nghê Thi Đinh đang nhàn nhã ngồi xem ti vi.
“Nghê Nghê, anh rửa xong rồi.” Ngữ khí tranh công hoàn toàn không thể che giấu.
“Lại đây.” Nghê Thi Đinh ngoắc ngoắc ngón tay với người đàn ông bên cạnh, anh ngoan ngoãn cúi người tới gần cô.
Nghê Thi Đinh nâng gương mặt tuấn tú kia lên, vươn lưỡi liếm liếm đôi môi người đàn ông, sau đó dễ như trở bàn tay cạy hàm răng, cuốn lấy chiếc lưỡi linh hoạt của Mộ Trừng Dục một cách triền miên.
Hai người càng hôn càng gấp gáp, không biết từ khi nào hai người đã ôm nhau ngã trên sô pha. Thời điểm tiếp xúc với lớp đệm mềm mại phía sau, Nghê Thi Đinh mới hoàn hồn.
“Ngô… Ngô… Mộ Trừng Dục, được rồi…” Nghê Thi