Nghê Thi Đinh âm thầm liếc mắt nhìn người đàn ông đang vùi đầu ăn cơm không thấy rõ biểu cảm kia, bên dưới cảm nhận được bàn tay lớn đang nắm hai chân cô kẹp lấy côn thịt, cọ xát qua lại.
“Có rồi ạ.” Nghê Thi Đinh nhàn nhạt trả lời.
“Bang ——” Hai đôi đũa đồng thời rơi xuống mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy.
Mộ Gia Lý là không thể tin được, còn Mộ Trừng Dục là âm thầm kích động.
“Làm gì vậy! Mau ăn cơm đi.” Mộ lão gia nhíu mày quát.
“Ồ? Haiz, dì vốn định giới thiệu đứa con trai ngốc của dì cho cháu đấy.”
Mộ phu nhân tiếc nuối cảm thán một tiếng, ánh mắt lại cố ý quét qua người con trai mình - Mộ Gia Lý. Trong bữa cơm, mỗi người mang một tâm sự riêng, ai cũng có vẻ thất thần.
Cũng chỉ có tên ngốc Mộ Trừng Dục là vui tươi hớn hở, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên cười ngây ngô.
Mộ Gia Lý nghĩ rằng anh ta thấy mình thất bại nên đang cười nhạo vào mặt mình. Bởi vậy Mộ Gia Lý hung hăng trừng mắt nhìn lại anh vài lần.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, dưới gầm bàn Mộ Trừng Dục đang không ngừng cầm hai chân Nghê Thi Đinh cọ xát vào côn thịt của mình.
Bữa ăn kết thúc, cũng đến lúc cô phải ra về. Vốn dĩ người là do Mộ Gia Lý mời đến, anh ta nên chủ động đứng ra sắp xếp cho cô, tuy nhiên vừa rồi nghe được Nghê Thi Đinh đã có bạn trai, tâm tình anh ta trở nên không tốt.
Anh ta cảm thấy công cuộc theo đuổi Nghê Thi Đinh lại khó khăn thêm một phần, nghĩ tới trước tiên phải giải quyết người bạn trai phiền toái của cô, anh ta liền không còn nhiệt tình như lúc ban đầu nữa.
Hơn nữa Mộ Trừng Dục vẫn chưa ăn xong, anh nhờ Nghê Thi Đinh ngồi trông tên ngốc này ăn cơm, Nghê Thi Đinh lập tức đồng ý.
Mộ Gia Lý lười để ý, anh ta thất thần nói vài câu khách sáo, sau đó phủi tay áo rời đi.
Cho nên, hiện giờ trong nhà ăn chỉ còn lại hai người Mộ Trừng Dục và Nghê Thi Đinh.
“Tên nhóc xấu xa, đã ăn no chưa?” Nghê Thi Đinh dịu dàng hỏi người đàn ông đối diện mãi vẫn chưa xuất tinh.
Hai chân cô sắp tê dại rồi.
“Bụng no rồi, nhưng cây gậy này vẫn chưa ăn no.” Mộ Trừng Dục nấc nhẹ một tiếng. Nghê Thi Đinh từng dặn anh mấy