Tối đó Phác Xán Liệt sốt phải vào bệnh viện.
Toàn bộ tổ công tác đều không dám sơ suất, sau khi đưa hắn vào bệnh viện còn ở lại để trông nom, cuối cùng vẫn là đạo diễn giục bọn họ quay về.
Phác Xán Liệt không muốn bị quấy rầy, sắc mặt truyền nước biển tái nhợt như trang giấy, uể oải đuổi mọi người đi.
Thành phố xa lạ, địa phương xa lạ, một thân một mình khiến hắn cảm thấy quá thê lương, cầm lòng không đậu bèn gọi cho Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền còn đang ngủ, mơ màng nghe điện thoại, bị âm mũi nghiêm trọng của Phác Xán Liệt làm cho chấn động ngồi bật dậy.
“Phác Xán Liệt.”
Phác Xán Liệt đáp một tiếng, trong lòng phát hoảng.
“Nói thật với em.”
Phác Xán Liệt run lẩy bẩy.
“Anh bệnh phải không.”
Hắn vẫn định giấu giếm, hắng giọng muốn nói chuyện, ai dè cổ họng ngứa một trận: “Không phải, cưng à… khụ khụ…”
“Ê ê ê, cậu chưa hạ sốt đấy, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích…” Bác sĩ trùng hợp đi vào kiểm tra liền lớn tiếng nhắc nhở, bị Biên Bá Hiền đầu bên kia nghe không sót một chữ.
Cậu dùng vai và má kẹp di động, xuống giường lôi vali ra nhét đại quần áo vào, tức giận nói: “Biết ngay, bảo sao đợt này anh lại ít gọi điện cho em, Phác Xán Liệt anh có nói thật hay không hả?”
Phác Xán Liệt nghe được tiếng vang “lầm rầm” trong loa điện thoại, chỉ lo Biên Bá Hiền tức giận, vội vàng giải thích, lại không nhịn nổi yết hầu khó chịu: “Đâu phải, không có thật mà… Là người khác, người khác bệnh nên anh tới khụ khụ… tới thăm…”
“Nín!” Biên Bá Hiền thét về phía di động, cúp máy.
Cậu lửa giận đầy bụng, tính toán ngày tháng thì hai người đã có hơn một tuần không gặp, nhớ nhung chồng chất trong thời gian dài cùng nỗi oán hận bởi quá lâu không gặp thoáng chốc bùng nổ, giận đùng đùng xách vail ra cửa.
Đi vội quá, mũ và khẩu trang đều không mang, Biên Bá Hiền sợ bị nhận ra, dọc đường đành che mặt mà đi, còn không quên nhắn Wechat cho Phác Xán Liệt hỏi hắn đang ở bệnh viện nào.
Nhận được địa chỉ cụ thể, đối diện với sự oanh tạc Wechat của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát tắt điện thoại, đến khi máy bay đáp, mở ra xem, thông báo Wechat đã lên 99+.
Ở sân bay cậu đã bị không ít người phát hiện, có người tiến tới xin chữ ký, Biên Bá Hiền cũng từ chối: “Xin lỗi, anh có việc gấp, thành thật xin lỗi.”
Có fan thấy tâm trạng cậu không tốt, nhỏ giọng an ủi một câu, Biên Bá Hiền oán thầm, người không quen biết còn chú ý đến cảm thụ của em, Phác Xán Liệt anh đúng là biết chọc tức em.
Phác Xán Liệt chỉ nghe được tiếng cửa sập, Biên Bá Hiền kéo vali nặng nề đóng cửa, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn.
Phác Xán Liệt muốn nắm tay cậu: “Cưng…”
Biên Bá Hiền hất hắn ra.
Phác Xán Liệt dè dặt nuốt nước bọt, chưa từ bỏ ý định lại kéo tay cậu: “Cưng ơi…”
Biên Bá Hiền nghiêng đầu, không thèm nhìn hắn, Phác Xán Liệt nắm bắt cơ hội, đan mười ngón tay với cậu: “Không sao đâu, anh ổn thật mà.”
“Phác Xán Liệt anh tự tìm cái chết đúng không? Bệnh đến nông nỗi này rồi còn giấu?”
Hắn bị Biên Bá Hiền la, không dám hó hé câu nào.
“Có phải anh định lúc sắp tắt thở mới báo cho em không? Hả? Anh bản lĩnh vậy thì cả đời này khỏi nói luôn đi!”
Biên Bá Hiền nâng tay còn lại lên vuốt mặt, đã lâu chưa có loại thời điểm mất khống chế tâm trạng như thế, cơn thịnh nộ của một người khi đạt tới cực điểm, nước mắt cũng sẽ không thể kiểm soát.
Cậu rất hiếm khi khóc trước mặt Phác Xán Liệt.
Hắn nhận ra được, cuống đến độ ngồi phắt dậy: “Cưng à… em sao thế? Sao… khụ khụ khụ… sao lại khóc?”
Phác Xán Liệt vươn tay gạt lệ cho cậu: “Đâu phải anh không muốn cho em biết, anh chỉ sợ em lo thôi…”
Biên Bá Hiền đấy tay hắn: “Whatever, ai thích lo thì người đó đi mà lo!”
“Ầm!” Cửa phòng bệnh lần thứ hai bị dập mạnh.
Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền giận đến mức chạy ra ngoài, lòng như lửa đốt, dứt khoát tháo kim truyền còn đang cắm trên tay, đuổi theo, lại bị bác sĩ tới kiểm tra ngăn cản.
Toàn thân hắn không có sức lực, lập tức bị đuổi về giường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Ngôn Ngữ Hoa Hồng
3.
Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
4.
Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
=====================================
Biên Bá Hiền xách cháo về.
Phác Xán Liệt nằm bất động trên giường, cậu đặt thức ăn lên tủ: “Còn giả bộ ngủ à?”
Hắn giật mình lập tức mở mắt: “Cưng ơi…”
Thế là hai người bắt đầu chiến tranh lạnh đơn phương.
Phác Xán Liệt im lặng húp cháo, rất sợ lại chọc tức Biên Bá Hiền.
Trong phòng bệnh an tĩnh, ai nấy đều có tâm sự riêng, động tác ăn cháo của Phác Xán Liệt cũng không dám quá lớn, nghĩ thầm phải làm gì mới có thể khiến cậu nguôi giận.
Cuối cùng vẫn là Biên Bá Hiền cầm lòng không đậu bèn mở miệng: “Phác Xán Liệt.”
Hắn thiếu điều