Thị trấn Hoắc Châu, Huyện Sơn Tây, Trung Quốc . Ngày 15 tháng 7 âm lịch . Tôi tên là Lý Lạc Lạc năm nay vừa tròn 18 tuổi
Hôm nay là ngày xuất giá của tôi
nhưng đáng buồn thây là trong chuyện hôn nhân này không hề có tình cảm.
Tân lang của tôi là Trương Vệ Hưng hắn là con trai thứ của Trương đại nhân Trương Quan Quan và Phu Nhân Trương Huệ Hoa ( vì theo họ chồng còn họ thật là Trần Huệ Hoa).
Gia đình tôi vì quá nghèo nàn, còn năm nay , cái vùng quê hẻo lánh vốn đã không phồn thịnh . mà nay lại còn gặp hạn hán kéo dài , nên từ lâu gia đình tôi đã không còn lương thực để mà sống.
Gia đình tôi đã liều mạng mượn nhà hắn một số bạc không hề nhỏ, vì ngoài tôi là con cả ra thì tôi còn mẹ già , 2 em gái và 1 em trai nữa.
Nghe tới đây chắc cũng đã hiểu với gia cảnh như thế này thì cả nhà tôi chẳng hề có khả năng chi trả số bạc đó.
Đã quá hạn chi trả là nữa năm , nên gia đình nhà lão Trương quyết định lấy tôi về làm dâu để cấn nợ.
Đừng nghĩ là vào được cái nhà danh giá đó là phúc của tôi nhé, đó là họa 3 đời tôi để lại đấy, làm dâu để cấn nợ cũng là gọi cho mỹ miều , chứ thật ra cùng chỉ như đón 1 con a hoàn về nhà giúp việc.
Còn về tân lang của tôi Trương Vệ Hưng , hắn là 1 trên sở khanh , 1 tên tán tận lương tâm không hơn không kém, trước khi qua hỏi cưới tôi thì hắn đã từng rước 3 đời vợ , nhưng rồi lần lượt bị hắn bạo hành đến mất mạng, không thì cũng bị áp bức đến treo cổ tự tử trong tủi nhục.
Ngẩm nghĩ đời tôi coi như hết.
Đang ngồi thơ thẩn giữ gian nhà nghèo cố trang trí cho có chút hỷ khí thì mẹ tối từ bếp bước lên.
- Tiểu Lạc của mẹ, con có muốn ăn 1 chút gì không?.mẹ tôi u sầu hỏi
- Dạ không thưa mẹ...
Vừa dứt lời thì nước mắt tôi đã lưng tròng, mẹ khẽ ôm tôi vào lòng
- Mẹ biết vì gia đình mà con đã chịu uất ức rồi ,mẹ xin lỗi con. không biết từ khi nào mà mẹ đã khóc , khóc 1 cách thảm thiết và bất lực
- Mẹ à... mẹ không cần tự trách bản thân như vậy, là con nguyện ý . Tôi an ủi mẹ
-