Trong tình cảnh này tôi không biết mình nên làm gì và không nên làm gì nữa, trong hắn lúc nào cũng lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy nhưng tôi có biết đâu có những lúc trong hắn lại yếu đuối đến vậy.
- Ngươi không sao đó chứ, ta xin lỗi đáng lẽ ta không nên nói những lời lẽ đó với ngươi.
Tôi xoa vai hắn ,ngoài việc này tôi không biết làm gì hơn cả.
- Ta không sao, ngươi đâu có lỗi.
hắn nói.
- à...ờ vậy thì tốt rồi.! Ngươi đó , không cần phải buồn như vậy, chuyện đã qua rồi thì cứ cho nó qua đi ha. từ nay ta sẽ luôn ở bên canh ngươi rồi chăm sóc cho ngươi nha. tôi cười chớp chớp mắt
- Ngươi thôi đi. ! ta không có yếu đuối như ngươi nghĩ đâu, canh ngon lắm ! tài nấu nướng của ngươi không tồi cứ vậy mà hầu hạ ta đi nha. Hắn nói
Hơ Hơ... mới vừa thấy đáng thương được 1 chút bây giờ hắn lại kiêu ngạo nữa rồi, tên này chắc hết thuốc chưa. Kiêu ngạo và tự cao nó ăn vô máu luôn rồi.
- Xía... mặt kệ ngươi ta về phòng đây ! nói xong tôi đi ngay.
________________________
***Nhiều Ngày Sau***
Sáng hôm nay tôi rất là mệt , không biết bao nhiêu lâu rồi tôi không được thấy ánh nắng mặt trời ?
Bay giờ tôi yếu xìu như cái cây thiếu nắng và nước vậy á.
- Lạc Lạc à... cô dậy chưa? tôi Giai Âm nè tôi đem nước ấm đến cho cô rữa mặt đây.
thật tình là nghe tiếng Giai Âm gọi mà tôi không muốn trả lời luôn ấy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn trả lời, chắc tại tôi là người lịch sự ! "v"
- Tôi dậy rồi, cô vào đi.!
Giai Âm đi vào trên tay bê 1 chậu nước và khăn.
- Cô ngồi dậy nào, tôi sẽ thay y phục cho cô rồi chúng ta đến gặp đại nhân thôi.
cô ấy vừa nói vừa đến giường kéo tôi ra khỏi mớ chăn mền tôi còn quấn quanh người không chịu buông.
- ấy ... da.. tôi không có muốn ra khỏi giường đâu, làm gì mà phải đi gặp hắn sáng sớm vậy ?
Tôi mè nheo với Giai Âm.
- Cô không biết gì sao, lễ nạp thiếp gần đến nơi rồi, đại nhân đang chọn vải và trang sức ở đại sảnh, cho nên cô phải nhanh lên để còn ra mà chọn vải may y phục nữa chứ!
Giai Âm vừa nói vừa giặc khăn cho tôi lau mặt.
- Tôi thì cần ra đó làm gì, hắn nạp thiếp thì hắn lựa vải để may giá y cho hắn và tân nương mơi của hắn, đâu có liên quan đến tôi !... Tôi ngao ngán đáp.
- Cô đúng thật là . Giai Âm xỉa ngón tay lên trán tôi rồi nói tiếp.
- Dù gì thì cô cũng là chánh thê của đại nhân nên ngày đó cô cũng phải có mặt để cho tân nương mới dâng trà đó, tiểu thiếp phải dâng trà lễ phép cho Chánh thê là chuyện xưa nay cô không biết sao?
Thật đúng là tôi không biết thật, nhưng mà thật sự là như vậy thì tôi phải ra giành lấy những khúc vải đẹp nhất để hôm đó có đồ đẹp mà ra oai nữa chứ hihi.
Tôi hối thúc Giai Âm thay nhanh y phục cho tôi .
Thay xong tôi chạy ngay ra đại sảnh, lúc này tôi thấy 4 cái bàn lớn xếp dài trước sảnh trên đó toàn là vải.
Ối trơi... từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ được thấy nhiều vải đẹp