- có chứ , nếu như người cô nương thương sắp gặp phải chuyện chẳng lành thì cô nương có bận tâm hay không ?
lời nói này làm tôi không khỏi thắc mắc và ngạc nhiên.
- Tôi...tôi?
- không sai, là cô Lý Lạc Lạc!
cái gì đây chứ ? ngài ấy gọi thẳng tên thật của tôi, tim tôi lúc này đập nhanh kinh khủng , nó như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực của tôi , cảm giác vừa khó chịu vừa ái ngại như 1 tên trộm vừa bị bắt gian tại trận vậy.
- Ngài biết từ khi nào vậy ? tôi cuối đầu hỏi nhỏ
- Vừa mới biết gần đây thôi, cô nương không cần phải cảm thấy ngại với tôi đâu. Ngài ấy nhìn tôi cười nhạt
- Tôi xin lỗi...! đáng lẽ tôi không nên mang điều xảo ngữ ra để nói với người ân đã cứu mình. cảm giác của tôi bây giờ là thật sự rất hổ thẹn.
- Không sao đâu, tôi hiểu mà ! Dạ Nguyệt nhìn tôi nở 1 nụ cười khiến cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
- Ngài làm sao biết được tôi là....
- Cô không thấy là 1 người còn sống như cô mà có thể đi lại ở Âm Giới như thế này là 1 điều vô cùng vô lý hay sao.
" Dạ Nguyệt cắt ngang lời của tôi."
- Cơ thể còn sống mà xuống được dưới này thì chắc chắn cô là 1 người có thân phận không bình thường rồi, lúc đầu tôi không tin lời của Nhất Phàm là thật, nhưng về sau tuy đã biết nhưng vẫn không muốn chấp nhận là tại vì tôi bị tình cảm chia phối.
" bị tình cảm chia phối ? tôi bắt đầu không hiểu ý của Dạ Nguyệt "
- Tôi tự dối bản thân để không tin vào điều đó là tại vì... tôi sợ nếu như tôi chấp nhận sự thật thì tôi phải trả cô nương lại cho hắn, nhưng bây giờ tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân tôi như vậy được.
Dạ Nguyệt vừa nói vừa đặt cuốn sổ lên bàn
- Ngài nói như vậy có nghĩa là sao tôi thật sự chưa hiểu , Sao lại phải sợ trả tôi lại cho Nhất Phàm?
tôi nhìn Dạ Nguyệt với nét mặt thắc mắc kèm chút lo lắng.
- Tại vì tôi Thích cô...! tôi đã có cảm giác này từ khi vừa thấy cô nằm trên vạt hoa bỉ ngạn rồi .
" Tình yêu sét đánh sao ?" Tôi bị ngây người ra còn mặt thì cảm thấy hơi nóng bởi vì câu nói của Dạ Nguyệt , tôi không nói được lời nào cho nên ngài ấy liền tiếp tục giải thích cho tôi hiểu.
- Lần trước Nhất Phàm đến đây gặp tôi là muốn tìm cô qua sổ sinh tử vì hắn sợ cô gặp chuyện chẳng lành, nhưng sau khi xem xét trong sổ thì cho thấy, cô vẫn bình an nhưng mà điều đáng lo ở đầy là dương thọ của cô trong sổ viết cũng chẳn còn bao lâu.
Dạ Nguyệt thở dài lo lắng.
- Ý của ngài là tôi sắp chết rồi sao?
- không sai, theo như tôi bấm đốt tay thì chưa qua 1 tháng nữa là cô sẽ gặp chuyện.
- Vậy thì theo ngài tôi nên làm gì lúc này , không phải những gì viết trên sổ sinh từ là không thể thay đổi sao?
Tuy miệng thì hỏi như vậy thôi chứ trong lòng tôi dường như chẳng có chút lo sợ cho điềm báo tử này.
- Không hẳn là không có, nếu như người bình thường thì chắc chắn sẽ vô phương cứu chưa rồi, nhưng còn cô thì vốn đã có quan hệ với Nhất Phàm dựa vào cấp bật của hắn mà đem chuyện của cô trình báo với Diêm La Vương đại nhân thì họa may có thể xoay chuyển càn khôn.
Dạ Nguyệt nói với chất giọng có chút hoan hỷ.
- Không cần phiền tới nhiều người vậy đâu thưa đại nhân, chi bằng cứ thuận theo số phận vậy đi.
tôi nhìn Dạ Nguyệt cười nhẹ cố tình trấn an nhưng ngài ấy có vẻ không bằng lòng.
- Tôi không đồng ý, cô có biết là cô với Nhất Phàm chỉ mới bái đường , hoàn toàn chưa