Từ xa Thác Mạch Mạch cười 1 cách mãn nguyện rồi biến thành 1 cái xác hồ ly.
có lẽ trước khi thật sự chết ả muốn tôi phải chết cùng.!
Tôi ngã khụy như rối đứt dây...
- Lạc Lạc..Lạc Lạc..! Nàng cố lên , ta sẽ không để cho nàng chết...
Nhất Phàm ôm chặt tôi vào lòng... sau nhát kiếm đó tôi như biết được số phận của mình đến đây là kết thúc ...
- Lạc Lạc..! Chết tiệt, sao tôi lại sơ xuất đến như vậy, Mạch Mạch cô ta thật là tàn độc...
Dạ Nguyệt nắm lấy tay tôi tự dằn vặt bản thân, 2 người đàn ông yêu thương tôi, " họ đang ở bên cạnh mà sao toàn thân tôi lạnh buốt thế này ?"...
Trai tim tôi đau thắt lại, tôi đau không phải là do nhát kiếm xuyên ngực gây ra, mà là tôi đau xót vì đang sợ sắp phải xa chàng...
Tôi và chàng chỉ vừa mới trùng phùng không được bao lâu , yêu thương còn chưa phỉ , nay sao ông trời lại nở để chia xa...tôi ú ớ không nói nên lời...nước mắt cứ thành dòng chảy ra không cách gì ngăn lại.
Tôi đưa bàn tay run rẩy đẩm máu lên gạc đi dòng lệ nóng trên má chàng, tôi cố gắn mở lời dù cho trái tim đang dần chết lịm...
- Nhất...Phàm...đừng khóc...em sẽ đau lòng lắm..!
- Nương tử ngốc, bổn quân không cho phép nàng đau lòng , càng không cho phép nàng ... xa ta!
- Nhất Phàm mau lên, chúng ta đưa nàng ấy đi gặp Diêm La Vương..!
Dạ Nguyệt vừa dứt lời thì đôi tay Lạc Lạc đặt trên má Nhất Phàm cũng buông lõng rồi rơi xuống.....
Nàng đã không sự sống , trái tim ấm áp của nàng đã ngưng đập, bờ môi nhỏ xinh cũng đã lạnh đần...
mọi thứ bây giờ đối với Nhất Phàm như sụp đổ, Chàng ta gào khóc như điên dại, kêu tên Lạc Lạc không ngừng.
Nhưng đâu chỉ có mình Nhất Phàm đau đớn, còn 1 người cũng đã tan nát cõi lòng khi nàng nhắm mắt xuôi tay, Dạ Nguyệt lặng lẽ rơi lệ mà không thốt nên lời.
Dạ Nguyệt nắm trong tay sổ sinh tử, đã biết trước hết mọi điều, ấy vậy mà vẫn không cứu được người con gái anh yêu, thật là chua xót.
- Không...! Tôi không cam tâm!
Nhất Phàm nhấc bổng thi thể của Lạc Lạc lên và quyết định đến điện Diêm La Vương, cho dù có phá nát quỷ môn quan, chàng cũng sẽ không cho hồn nàng chuyển luân mà xa rời chàng.
(..........)
Nhất Phàm bước dần vào điện với thi thể Lý Lạc Lạc trên tay, Dạ Nguyệt cũng âm thầm bước theo sau, cả 2 vẫn luôn nung nấu ý nghĩ là sẽ cứu được Lạc Lạc.
Đến chánh điện, Diêm Nhất Phàm cùng với Nhan Dạ Nguyệt đồng loạt quỳ xuống.
- Thưa gia gia ...xin ngươi hãy cứu lấy nàng!
- Dạ thưa Diêm La đại nhân, Dạ Nguyệt biết chuyện này là trái với luật luân hồi tam giới, nhưng xin người...xin người hãy khai ân!
Cả 2 không tiết lời năn nỉ, không ngừng cầu xin, nhưng Diêm La đại nhân vẫn thản nhiên ngồi luận văn án.
- Đã chết rồi sao ? Người chết thì cần được mang đi mai táng, còn ôm khư khư như thế làm gì ?
Diêm La đại nhân dùng lời lẽ dửng dưng nói với 2 người.
- Không đâu gia gia...con tin ngài sẽ cứu được nàng mà, chẳng lẽ ngài cai quản cả Âm Giới lại không cứu được 1 mạng người sao?
- Nhất Phàm... Con cần phải cẩn ngôn, vạn vật đều có số, muôn đời không thể cải!
Nói rồi Diêm La Vương dùng phép đoạt lấy thi thể của Lý Lạc Lạc từ tay Diêm Nhất Phàm, ngài ấy rút thanh Huyết Sa Kiếm ra khỏi người Lạc Lạc và trả kiếm về cho Nhất Phàm.
Còn thi thể của Lạc Lạc lơ lửng trên không trung được ngài ấy dùng phép thay 1 bộ y phục tân nương , rồi cho vào hòm.
- Quỷ nô! Mau đem cái xác này lên dương thế chôn cất, phải ghi rõ tên tuổi trên bia mộ, nhớ là không được sai sót!
Ngay lập tức chiếc hòm được mang đi, mặc cho Nhất Phàm có ra sức ngăn cản cũng không có hiệu quả, riêng Dạ Nguyệt đã biết cho dù có làm gì thì cũng không có kết quả , nên Dạ Nguyệt ngậm đắng nuốt cay nhìn ngươi ta mang nàng đi vĩnh viễn.
- Nhất Phàm! Con có thôi làm loạn hay không ?
Diêm La đại nhân không còn chịu nổi thái độ của Nhất Phàm, nên đập bàn quát lớn.
- Tại sao...tại sao người không cứu nàng...nàng đã phải khổ vì con rất nhiều rồi gia gia có biết không?
Nhất Phàm khụy xuống cuối mặt lặng lẽ rơi lệ..
- Biết quý trọng rôi sao? ... vậy thì lần này phải giữ cho tốt vào đừng để mất nữa...
Nhất Phàm