Hắn vẫn cứ nhìn tôi như vậy cho đến khi tôi gọi lớn tên hắn.
- Nhất Phàm...! Nhất Phàm...! tôi gọi to.
Hắn liền giật mình.
- À...ờ .! Không có gì.
- Ngươi á có phải là lâu quá rồi không có ăn cơm đúng không ? đến nỗi bây giờ quên luôn cả cách nhai nuốt rồi..
Tôi vừa nói vừa chế nhạo hắn.
- Ngươi ăn xong chưa?
- À ta ăn xong không rồi , còn ngươi sao thế ổn chứ?
tôi lo lắng.
- Ta không sao giờ ta cần nghỉ ngơi ta cho ngươi lui .
- Ta cho ngươi lui...èeee " tôi nhái lại hắn"
- Giọng diệu của ngươi thấy ghét, giờ ta về phòng đây ngươi cứ từ từ mà nghỉ ngơi.
Trêu ghẹo hắn xong tôi đi về phòng, trong lòng có chút kỳ lạ .
Hắn vừa rồi bị làm sao vậy ? tôi chọc ghẹo hắn như vậy mà hắn lại không có phản ứng gì hết , nếu như bình thường thì hắn đã dọa nạt tôi rồi.
Về tới thư phòng tôi còn để ý tới chuyện của hắn nữa
(..........)
Thoáng chốc đã tối, lúc này Giai Âm đang chuẩn bị nước tắm cho tôi.
- Giai Âm à ! ở nơi này có cô làm bạn với tôi thì thật là may mắn cho tôi đấy.
tôi cười nói.
- Tôi chỉ là 1 nô tỳ cô đã không ngại kết bạn với tôi thì tôi mới là người may mắn chứ.
Giai Âm nhỏ nhẹ nói.
- Nô tỳ cái gì chứ ? Tôi vốn không coi cô là nô tỳ.
cô là bạn tôi hihi....ôi nước vừa ấm thật là dễ chịu...!
Chúng tôi cứ vậy vui vẻ mà trò chuyện.
Nhưng trong lúc tôi vẫn còn đang ngâm mình trong nước thì cửa phòng tôi bất chợt mở toang,
chưa kịp phản ứng gì tôi đã thấy có bóng người ngã khụy trước cửa phòng tôi.
Tôi hốt hoảng tóm vội chiếc áo choàng rồi choàng vào thân.
Tôi và Giai Âm liền chạy nhanh ra cửa phòng xem là ai, thì thật kinh ngạc đó là Diêm Nhất Phàm.
Thấy hắn như vậy tôi và Giai Âm cùng nhau dìu hắn vào phòng rồi đóng chặt cửa phòng lại. 2 người chúng tôi vất vả lắm mới mang được hắn vào phòng và đưa lên giường.
Tôi xem.xét vết thương rồi thử gọi tên hắn nhưng mà hắn đã ngất đi rồi không còn biết gì nữa, bỗng tôi phát hiện trên người hắn có mùi hương gì đấy nghe rất lạ.
- Lạc Lạc cô ...mau mau..cởi ...cởi
..y phục cho ngài...ấy.!
vừa nói với giọng run rẩy hết câu thì Giai Âm cũng ngất luôn.
Giờ thì tôi sợ hãi thật sự.
Ủa mấy người bị cái quái gì mà xỉu hết trơn , vậy rồi 1 mình tôi tôi biết phải làm sao, Giai Âm cô ấy nói gì chứ ? phải cởi y phục của hắn ra sao. ?
Không chừng chừ tôi liền cởi y phục cho hắn, À mà khoan đâu có được tôi thì làm sao cởi y phục cho hắn được chứ huhu làm sao bây giờ.
Suy nghĩ 1 lúc tôi mặc kệ, cứu người là trên hết , tôi nhắm mắt làm đại vậy.
Tôi từ từ cởi hết y phục ra , " Tên này ăn gì mà nặng quá đi mất " , Cởi xong tôi lấy chăn che thân cho hắn sau đó lấy nước nhẹ nhàng lau vết thương.
Lạ nhỉ tôi có làm gì hắn đi nữa thì tay hắn vẫn cầm chặt 1 thanh kiếm.
Vì sợ hắn lại bị thương nếu vô tình trúng phải , nên tôi cố gắn gỡ từng ngón tay của hắn rồi lấy thanh kiếm cất đi.
Lo hắn xong tôi lại quay sang dìu Giai Âm lên ghế cho tựa vào bàn. Haizzzz sao tôi lại khỗ thế này , 1 kẻ thì không biết bị gì mà thương tích đầy mình còn 1 người thì