Ngày nào Mộng Nguyệt cũng xuống núi đến tửu lâu ở chân núi cho dù là mưa hay nắng. Nhưng nàng không thể nhớ ra mục đích mình đến đó làm gì. Hít một hơi thật sâu định rời khỏi tửu lâu này thì hai kẻ đang ba hoa chích chòe kia nhắc đến một người khiến bước chân Mộng Nguyệt dừng lại.
- Huynh biết không Trầm Thiên là một vị tướng uy vũ, một mình ngài giết hàng ngàn quân địch. Nhớ ngày giao chiến với Bắc quốc ngài một thân nhiễm đỏ trường bào vừa trở về từ vòng vây của địch dù thương nặng nhưng vẫn lập kế vây hãm quân địch ngay sau đó.
- Trầm Thiên…cái tên thật quen…Một hình bóng xẹt qua đầu một cách mơ hồ. Nàng gọi hắn là Thiên hắn gọi nàng là Nguyệt Nhi. Liệu đó có phải là kẻ mà nàng thường mơ thấy ?. Nhìn sắc trời sắp chuyển sang đông, sao thời gian dạo này trôi qua có vẻ thực nhanh. Chỉ vừa mùa hạ, nay đã đầu đông…Không đúng, có gì đó không đúng…nhưng không đúng ở đâu nhỉ…Mộng Nguyệt nhíu mi suy nghĩ, có vẻ như thời gian không đúng cho lắm. Nhưng vì sao không đúng thì nàng không chắc lắm. Nhìn bát dược trên tay Mộng Nguyệt nhíu mày, là do dược này sao ?
Mộng Nguyệt là một kẻ thông mình nên rất nhanh có được đáp án của nàng. Dược mà sư phụ ngày nào cũng bắt nàng uống khiến nàng quên đi dù là thời gian hay là ký ức… thế nên mới khiến nàng có cảm giác không đúng. Dĩ nhiên để xác thực nghi ngờ của mình nàng liền chạy đến chất vần sư phụ. Vì sao ông lại lấy đi ký ức của nàng và ký ức trước kia liệu có phải cũng đo ông tước đoạt lấy nó. Chạy tới hỏi sư phụ thì thấy lão đang ngồi nhàn nhã thưởng trà cùng nghiên cứu dược liệu.
- Con không uống dược ta đưa. ? Nhìn Chén dược trên tay Mộng Nguyệt Lãnh Diêu Diêu cảm thấy không ổn. Lão ngay tức khắc xa sầm sắc mặt lại quát to
- Ta đã dặn phải uống đủ không được bỏ lỡ dù là một lần , con muốn giữ mạng này vì sao không làm theo. Lão nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên vì tức giận mà rống khiến cho khí thế kia của nàng cũng liền tan mất khi đối diện cùng cơn bạo phát của sư phụ
- Con…con… Nàng lắp bắp không nói nên lời khí thề gặn hỏi lúc đầu của nàng cũng biến đâu mất hết cả rồi . Thế nhưng bỗng nhiên nàng trở nên kiên định, siết chặt tay trong ống tay áo dùng hết can đảm mà nói lên thắc mắc trong lòng
- Vì dược vật này uống vào sẽ khiến con quên, vì sao con phải uống thứ dược đó ?.Vì sao bắt con quên những thứ đã xảy đến với con….. ?Sư phụ nói sức khỏe con không tốt con có thể nghe theo người học võ cường thân. Thế nhưng chén dược kia chính là cỏ Vong ưu vì sao con phải uống chúng. ? Có thứ gì đó sư phụ muốn con phải quên sao ?
Nàng thực sự không xác định được liệu có phải vì loại cỏ này mà nàng đã mất đi phần kí ức trước kia của mình hay chăng . Phần kí ức đó có phải cùng người đó có liên quan ? Người có tên Trầm Thiên ấy, người mà chỉ mơ thấy hăn thôi cũng khiến lòng nàng ấm áp đến lạ thường.
- Phải, nếu ta thừa nhận con thực sự có một quá khứ thậm chí còn vì quá khứ kia xém chút mất mạng. Nhưng vì muốn con khỏe mạnh Người thân của con phải cố nhịn không chạy tới nhìn con. Tiểu tử đó thà để bản thân bận rộn nơi chiến trường cũng không muốn quay về mà không thể chạy tới gặp con.
Cũng không phải ông không cho bọn họ gặp nhau, bằng với thông minh của Mộng Nguyệt trong năm năm kia có trên 10 lần nàng phát hiện ra sự thật cũng trên dưới 10 lần cùng Thiên nhi của lão phu thê tương phùng. Nhưng tình huống lần này có chút khác biệt nàng hiện ở cửa đầu tiên trong thất tử phải thật thận trọng. Chỉ cần một bước đi sai sẽ mất hết toàn bộ ván cờ.
- Người thân, Sư Phụ là nói Trầm Thiên sao