Sau hai ngày cực khổ cuối cùng Quý Thanh dã cùng Mĩ Khiết Ngọc cũng giúp thi thể nữ nhân kia khôi phục lại được dung mạo. nhìn dung mạo nữ tử kia Trầm Thiên thở ra một hơi ôm chầm lấy Khiết Ngọc vì vui sướng. Nếu nữ tử kia không phải nàng thì nàng ít nhất cho đến giờ vẫn bình an, dù chưa có tin tức thế nhưng hẳn là nàng vẫn bình an.
- Không phải nàng…không phải nàng…Hắn cứ thế lẩm bẩm như một kẻ điên, điên lên vì vui mừng…vì ít ra nàng còn sống…
Mộng Nguyệt ở trước của lều trướng không rõ ràng tình huống chỉ thấy hắn vui mừng ôm lấy một nữ nhân rồi còn nói gì đó khiến trái tim nàng như thắt chặt lại đau đớn. Nước mắt cứ thế tràn mi, lảo đảo bỏ chạy trong lặng lẽ. Nàng dù không nhớ nàng đã yêu hắn nhiều bao nhiêu, dù không rõ tình cảm bọn họ sâu nặng nhường nào nhưng giờ phút này nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, không muốn biết nữa….
Vô Tình sau khi đưa mộng Nguyệt đến đoanh trướng của tướng quân thì trở về lều bạt của mình, thế nhưng đi được nửa đường thì thấy Mộng Nguyệt rơi lệ bỏ chạy liền gọi với theo
- Phu nhân… thế nhưng nàng còn chạy nhanh hơn, hắn cảm thấy kỳ lạ quay lại chỗ tướng quân hỏi cho rõ.
- Nàng ở đây sao ? Trầm Thiên run lên vì vui sướng, hắn phóng ngay ra khỏi lều đuổi theo bóng dáng thê tử nhưng không còn kịp nữa, hắn lại một lần nữa mất dầu nàng. Nhưng chỉ cần biết nàng ở gần đây hắn sẽ có cách tìm ra thê tử.
Khi Trầm Thiên tìm được Mộng Nguyệt đã là ngày hôm sau, thế nhưng nàng mê man không tỉnh hơi thở mỏng manh tựa chừng như có như không yếu ớt đến mức không thể cảm giác là nàng còn thở. Vô tình nhìn tình trạng của Mộng Nguyệt trầm giọng
- Phu Nhân đang vào nhị tử. Có vẻ như nàng muốn buông bỏ bản thân từ bỏ sinh mạng mà bước chân hoàn toàn vào tử lộ. Vì cũng là kẻ luyện Thất tử nên hắn có thể khẳng định.
- Ngươi nói sao ? Trầm Thiên hít một ngụm khí lạnh toàn thân khẽ run lên, nàng đang buông bỏ mạng sống của bản thân mình. Nàng muốn rời bỏ hắn sao, hắn không cho phép tuyệt nhiên không cho phép. Trầm thiên ôm lấy thân hình của kiều thê mà cảm thấy sợ hãi, sợ nàng sẽ rời khỏi hắn vĩnh viễn không mở mắt tỉnh dậy, hắn phải làm sao đây.
Dùng chân khí thay nàng bảo vệ tâm mạch đó là điều duy nhất hắn làm trong lúc này. Mộng Nguyệt qua được của tử thứ hai ruốt cuộc cũng mơ màng mở mắt, nhìn người bên cạnh vẫn ngủ vùi lệ bấc giác tuôn rơi. Khuôn mặt mà nàng luôn ước ao một lần gặp gỡ nay lại gần nàng đến như vậy.
Nhưng sao chàng lại ở đây ? đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải chàng đã thay lòng, đã có một nữ nhân khác rồi sao, sao còn xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng khổ sở. Đưa tay lên ôm lấy ngực đang quặn thắt lại khi nghĩ đến hắn có người khác.
Ngay khi thấy hắn ôm nữ nhân khác trong đầu nàng không còn nghĩ được gì khác ngoài việc tự buông bỏ bản thân dồn mình đi vào nhị tử mong tìm được tử lộ để giải thoát khỏi nỗi đau này. Nhưng ngay khi đứng giữa sống và chết nàng cảm giác ấm áp lạ thường như có ai đó níu giữ không cho nàng buông bỏ sinh mạng của bản thân. Nhìn khuôn mặt chàng khiến nàng không cầm nổi nước mắt lệ lại rơi. Nàng khẽ nghiêng người đưa tay lên lau lệ trên khóe mi thì mới phát hiện hắn đang nắm chặt lấy tay nàng. Cử động của nàng làm hắn tỉnh giấc nàng quay mặt vào trong không để hắn thấy khuôn mặt vương lệ của mình lại nghe giọng hắn đầy vẻ lo lắng cùng quan tâm
- Nàng tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không ? Dù rất vui mừng vì nàng ruốt cuộc cũng tỉnh nhưng với sức khỏe hiện nay của nàng hắn vẫn còn trăm mối lo.
- Ta không sao….Chàng…sao chàng lại ở đây ?
- Ồ Thê tử ta