Trầm Thiên không lên tiếng an ủi nhưng bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nàng như đang dỗ dành một hài tử khiến những uất ức trong lòng Mộng Nguyệt cũng dần dần nhẹ bớt đi.
- Nàng đã từng xem đánh trận chưa? Hắn nhỏ giọng hỏi giọng nói không mang theo uy nghiêm và lạnh lùng của lúc nãy mà có sự dịu dàng cưng chiều. Đoạn vô tình cùng các binh sĩ gần sát với bọn họ không khỏi quay đầu há miệng hớp một hơi khí lạnh. Hắn là Trầm tướng quân sao? Không phải bị kẻ địch dịch dung thành đó chứ. Đoạn Vô tình và các binh sĩ dường như đều bị dọa sợ đến ngốc lăng. Liếc mắt một cái Trầm Thiên chỉ hỏi nhẹ nhưng trong câu hỏi có mang theo giá rét của mùa đông
- Xem ra mọi người có vẻ quá rảnh rỗi nhỉ? Hắn quét mắt tới đâu mọi người dường như hóa đá tới đó. Rồi bỗng dưng hắn dừng tầm mắt lại ở một kẻ không biết sống chết hì hì cười nhìn hắn.
- Đoạn Vô Tình ta nghĩ ngươi chắc là dư sức điều trận phải không?. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, làm không được lập tức trở về tướng quân phủ tại Sa Hà trấn dưỡng bệnh cho ta…Trừng mắt cùng hằn giọng đầy vẻ uy hiếp Trầm Thiên thật sự muốn tống tiểu tử kia trở về dưỡng bệnh.
- Ồ không thành vấn đề…khụ khụ…ta dư sứ…c…khụ..Mọi người nhìn bộ dáng nói không ra hơi kia của hắn mà cảm thấy e ngại. Bắt hắn đi điều trận có phải là có chút quá sức không.Thế nhưng Đoạn Vô tình chỉ khẽ lướt nhẹ các ngón chân hắn đã ở giữa trận đồ.
- Đó là đang làm gì? Mộng Nguyệt cảm thấy kỳ lạ đánh giặc chẳng phải hai bên cùng xông lên giết nhau đó sao. Thế nhưng cả buồi nàng chỉ thấy binh sĩ kéo kéo đào đào thứ gì đó rồi bây giờ thì núp vào một chỗ tay cầm những sợi dây. Đoạn Vô Tình không phải được lệnh điều trận sao ? Sao hắn lại một mình đứng đó như còn nhắm hết cả mắt lại thề kia.
- Chúng ta gọi đây là đánh úp. Chúng ta sẽ bất ngờ tấn công quân địch khi họ ngang qua. Trầm Thiên giải thích
- ồ…ô, ra là đánh lén…Mộng Nguyệt nhìn hắn nói ra suy nghĩ của bản thân. Thế nhưng nào có nói sai sao, sao binh sĩ lại trừng mắt với nàng.
- Trong khi giao chiến sẽ không phân biệt tốt xấu chỉ cần làm đối phương tổn thất nặng nề dù là đánh lén cũng không sao. Trầm Thiên cười xoa đầu tiểu thê tử trẻ con cưng chiều giải thích. Bọn