Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của thê tử, Trầm thiên mỉm cười âu yếm nhẹ nhàng vuốt tóc nàng nửa đùa nửa thật nói
- Thì xem ta và hắn ai kiên nhẫn hơn. Cái này hắn căn bản luôn thua ta, cho dù hắn được mệnh danh là Quân vương mặt lạnh. Hắn hài hước trả lời xua đi bất an trên khuôn mặt nàng.
- Hì..hì.. cái này thiếp biết…nàng không phải không biết nhưng vì ám ảnh xưa kia nên bất giác luôn lo sợ.
- Vậy sau đó hoàng huynh phản ứng thế nào? Nàng lại không kìm nén tò mò hỏi.
- Hắn nói với ta, cho dù ta có thể khiến Nhị Hoàng tử của Thổ Phiên đổi ý hắn cũng không thể theo ý bọn ta mà sửa thánh chỉ vì vua không nói chơi. Nhưng nếu là ý trời, hắn sẽ không cãi lại.(akiaki: anh này cũng dễ thương ghê…ta yêu huynh…Triệu Thức: liếc…quay đi….)
- Rồi sau đó? Nàng tiếp tục tò mò.
- Ta đi tìm cái tên muốn cướp thê tử của mình chứ sao. Phải biết được hắn vì sao lại muốn cùng ta giành thê tử.
- Vậy…Hắn nói thế nào? Nàng rụt rè hỏi
- Đương nhiên tên kia cứ khăng khăng cái gì mà vừa gặp đã yêu. Cái gì mà tiếng sét ái tình linh tinh cả.
- Vậy sau đó thế nào? Nàng càng tò mò hơn.
- Ta là ai chứ dĩ nhiên phải truy cho tới cùng chứ, ruốt cuộc truy ra bí mật của hắn…
- Ồ…là gì thế…? Nàng kinh ngạc tròn xoe mắt khâm phục nhìn hắn.
- Cái này là việc riêng, rất khó nói… Nhưng nói chung nàng không cần bận tâm đến chỉ cần biết rằng hắn cũng như ta sẽ không có ý định đổi lại thê tử.
Nàng mỉm cười nhìn hắn ngọt ngào… Nghe hắn trả lời nàng cũng có thể đoán được bảy tám phần:
- Chàng không nói ta cũng biết. Chắc chắn rằng việc thiếp và tỷ tỷ lên nhầm kiệu kia là do chàng và Nhị hoàng tử của thổ phiên động tay vào. Ý trời mà hoàng huynh nói chắc chắn là trận cuồng phong khiến thiếp và tỷ tỷ lên nhầm kiệu. Hẳn là thuật đảo gì đó, chuyển gì đó… Nàng hình như có đọc qua nhưng nhớ thì không rõ ràng vì không hiểu mấy trận pháp.
- Ồ sao nàng dám chắc chắn… ý nàng là Đảo ảnh chuyển lộ. Hắn nheo mắt nhìn tiểu thê tử thông minh
- Nhị hoàng tử kia sở dĩ muốn lấy thiếp là do nhìn nhầm thiếp thành tỷ tỷ. Đến giờ nàng có chút mập mờ hiểu ra, vẻ ngạc nhiên ngày đó của hắn, vẻ mệt mỏi vì tìm người của tỷ tỷ. Hẳn là giữa họ có một mối lương duyên. Mỉm cười ngọt ngào đến hoàng huynh cũng mở cho họ một con đường phía trước.
Bên phía quân địch vì mất quân lương, tướng quân Bắc Quốc ra lênh tạm thời thu binh vì đánh trận trong lúc này không có lợi cho bọn họ. Thế nhưng cũng không thể tính nhanh hơn Trầm Thiên. Mộng Nguyệt chẳng biết hắn bày trận và bố trí thiên la địa võng từ lúc nào mà vừa hơi khỏe lại hắn đã trở lại vây khốn địch tại Khe Sầu. Nơi đó là một hỏm núi chỉ có 1 đường ra lại bị Trầm thiên cho Giăng thiên la địa võng ở phía ngoài.
- Chàng từ khi nào thì nghĩ ra được sẽ