Tô Yên co cẳng đuổi theo, Lục Cận Phong cũng mặc kệ mình đang giả què, đứng dậy khỏi xe lăn ôm lấy Hạ Vũ Mặc cùng đuổi theo.
Tô Yên đuổi theo xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Tô Duy bị bế lên xe: “Các người là ai, thả người ra.”
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng lên xe bỏ chạy.
Tô Yên không cách nào đuổi kịp xe, cô phản ứng nhanh, mau chóng nhớ lấy biển số xe.
“Rốt cuộc là ai bắt Tiểu Duy đi chứ? Bây giờ em báo cảnh sát.” Tô Yên lo lắng, cô thực sự không nghĩ ra được ai đã ra tay với Tô Duy, lại còn bắt cóc người trong bệnh viện.
“Đừng vội, anh nhất định sẽ đưa người về.” Lục Cận Phong cau mày, lập tức gọi điện thoại đ: “Hạ Huy, tìm người, biển số xe…”
Chẳng bao lâu, bên phía Hạ Huy đã phản hồi lại, giọng điệu nghiêm túc: “Đại ca, là người của Thiên Lang.”
Tổ chức Thiên Lang.
Vừa nghe được cái tên này, ánh mắt Lục Cận Phong lóe lên tia khác lạ nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Lục Cận Phong, thế nào?" Tô Yên vô cùng sốt ruột.
“Không cần lo lắng, Tô Duy không sao.
Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Yên Yên, đưa vòng cổ của em cho anh mượn được không?”
“Vòng cổ?” Tô Yên không hiểu ra làm sao bỏ xuống đưa cho Lục Cận Phong: “Cái này thì làm được gì? Có liên quan đến chuyện Tiểu Duy bị bắt cóc sao?”
Tô Yên nhớ tới phản ứng của Lục Cận Phong khi nhìn thấy sợi dây chuyền này trước đây, cô rất ngạc nhiên.
Bây giờ Lục Cận Phong cố ý mượn sợi dây chuyền này, Tô Yên có thể chắc chắn Lục Cận Phong biết sợi dây chuyền.
Lệ Quốc Minh nói đây là di vật của mẹ cô, sao Lục Cận Phong lại biết nó được chứ?
“Tô Duy bị một tổ chức tên là Thiên Lang bắt đi, đây là một tổ chức nước ngoài, mấy năm nay không hề xuất hiện ở trong nước, về phần cặn kẽ hơn thì đợi anh về sẽ giải thích với em.” Lục Cận Phong cầm vòng cổ, nói: “Em đưa Hạ Vũ Mặc về trước đi, chuyện của Tô Duy giao cho anh.”
Tô Yên hoàn toàn tin tưởng vào Lục Cận Phong.
Cô cũng chẳng giúp được gì nói chi còn có Hạ Vũ Mặc ở đây.
“Được, có tin gì thì báo cho em biết.”
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong rời đi, sau đó cùng Hạ Vũ Mặc trở lại nhà họ Lý.
Trên đường đi, mí mắt Tô Yên chứ máy liên tục, luôn cảm thấy có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra.
Vừa về đến nhà Tô Yên đã nhận được điện thoại của chị Anh nữ giúp việc nhà họ Tô: “Cô cả, không hay rồi, ông chủ xảy ra chuyện rồi, vừa rồi bà chủ về nhà cãi nhau một trận với ông chủ, ông chủ cầm dao vào, bảo là muốn tự sát, di chúc cũng lập xong rồi.”
Tô Đình Nghiêm muốn tự sát?
Phải chịu kích thích đến mức nào để ép người ta đến mức như vậy?
“Được, tôi về ngay.” Tô Yên cúp điện thoại, nhìn thời gian đã gần mười một giờ rồi.
“Tiểu Vũ, em vào trước đi, chị ra ngoài đã.” Tô Yên giao Tiểu Vũ cho giúp việc nhà họ Lý rồi vội vàng lái xe ra ngoài.
Trước cửa khi chung cư, xe của Tô Yên thoáng lướt qua Lý Văn từ ngoài về.
“Chị…” Lý Văn hạ cửa xe xuống gọi.
Tô Yên không hề nghe thấy trực tiếp lái xe đi mất.
Lý Văn nghi ngờ, đã muộn vậy rồi còn đi đâu nữa chứ?
Tô Yên đi thẳng đến nhà họ Tô, lúc đến đã gần mười hai giờ.
Hàng xóm gần nhà họ Tô đều đã tối om, tắt đèn đi ngủ, chỉ có nhà họ Tô vẫn sáng đèn.
Tô Yên nhấn chuông cửa, chị Anh mở cửa thấy là Tô Yên lo lắng nói: “Cô cả, cô mau đi xem thử xem, tôi khuyên lâu lắm rồi mà không có tác dụng.”
Tô Yên liếc mắt nhìn trong nhà một đống hỗn độn, bình hoa, tivi, bể cá, cái nào cũng bị đập vỡ.
Tô Yên hỏi: “Tần Phương Linh làm hả?”
“Vâng, bà chủ dẫn hai người đàn ông đến nói người muốn li hôn là ông chủ, nếu không chia nửa tài sản thì sẽ không li hôn.” Chị Anh lòng đầy căm phẫn nói: “Bà chủ cũng thật là ức hiếp người quá đáng, bà ấy ngoại tình trước, phản bội ông chủ sao còn mặt mũi đòi bồi thường li hôn cơ chứ.”
Tần Phương Linh không phải loại hiền lành gì, chắc chắn không dễ gì li hôn, càng đừng nói đến chuyện ra đi tay trắng.
Từ chiến trường này nhìn ra được, trận chiến diễn ra ác liệt.
“Tôi lên tầng xem thử trước đã.” Tô Yên lên lầu, cửa đã bị Tô Đình Nghiêm khóa trái lại.
Tô Yên đập cửa: “Tổng giám đốc Tô, là tôi đây, nếu còn chưa tự sát thì mở cửa ra đi.”
Tô Yên không hề gọi một tiếng “cha”.
Qua mấy phút, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Nếu còn không mở cửa thì tôi gọi cảnh sát, để cảnh sát đến phá cửa, đến lúc đó chuyện ông bị Tần Phương Linh tìm người đánh đến cửa sẽ truyền ra ngoài, người mất mặt cũng chẳng phải là tôi đâu đấy.”
Tô Yên rất giỏi trong việc bắt lấy điểm yếu của đối phương.
Dứt lời chẳng bao lâu thì cửa mở ra.
Tô Yên thấy Tô Đình Nghiêm đứng ở cửa cũng trợn tròn cả mắt.
Trên mặt, cổ Tô Đình Nghiêm đều có vết móng tay