Tô Yên lại càng thêm đỏ mặt.
Lục Cận Phong di chuyển tầm mắt nhìn về phía bụng của Tô Yên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng lại, đâu đó còn thấp thoáng một vẻ không thể tin được.
Tô Yên đi lấy máu làm xét nghiệm, nhanh nhất cũng phải hai mươi phút mới có kết quả.
Cô lấy máu xong lại quay trở về ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang, Lục Cận Phong cầm cái chăn trong xe đi tới khoác thêm cho cô.
"Chi bằng lên xe ngồi đợi kết quả đi, hoặc là sáng mai sai người tới lấy."
Tô Yên lắc đầu nói: "Dù sao cũng chỉ có hai mươi phút thôi, chờ chút là được."
"Ừm."
Lục Cận Phong ngồi bên cạnh Tô Yên.
Hai người bỗng nhiên đều im lặng không nói gì, trong lòng Tô Yên lại bồn chồn bất an thoáng liếc nhìn Lục Cận Phong.
Cái tên Lục Cận phong này về cơ bản đều không trưng ra bất cứ biểu cảm gì, Tô Yên muốn biết được trong lòng anh đang suy nghĩ chuyện gì cũng rất khó.
Cô dò hỏi một câu: "Lục Cận Phong, hình như anh có vẻ không vui?"
"Sao lại thế." Lục Cận Phong có hơi cười ngượng nghịu.
Tô Yên chọc chọc vào mặt của anh nói: "Anh xem anh kìa, đến cười cũng không biết cách cười."
"Anh thật sự là đang rất vui, không biết bày tỏ như nào." Lục Cận Phòng chìa bàn tay ra cho Tô Yên xem: "Lòng bàn tay của anh đều toát mồ hôi hết rồi nè."
Tô Yên nhìn thấy lòng bàn tay của người kia quả thật đều là mồ hôi lạnh, mỉm cười nói: "Không ngờ còn có chuyện có thể khiến cho cậu chủ nhà họ Lục căng thẳng nữa nha.
Thật ra thì em có hơi bất ngờ đó."
Hai người nhìn nhau, đồng loạt mỉm cười.
Lục Cận Phong đưa tay sờ lên bụng của Tô Yên, anh cảm thấy vô cùng kì diệu: "Chúng ta, thật sự có em bé rồi?"
Bàn tay to lớn đặt trên bụng khiến Tô Yên có một loại cảm giác khó diễn tả bằng lời, khẩn trương, vui sướng, cũng có hơi lo âu.
"Vẫn chưa có kết quả, chưa chắc đâu." Tô Yên nghiêng đầu nhìn Lục Cận Phong, hỏi: "Vừa nãy anh im lặng là đang nghĩ ngợi chuyện gì vậy?"
Lục Cận Phong ngước mắt, chăm chú nhìn Tô Yên lại đáp: "Anh đang nghĩ, có phải chúng ta nên kết hôn, cũng đã nghĩ xong tên cho đứa nhỏ rồi.
Nếu như là con gái thì gọi là Nghiên Nghiên, con trai thì gọi là bánh bao."
Tô Yên phì cười một tiếng: "Bánh bao? Có ai mà đặt tên tùy tiện như anh không chứ.
Anh như thế là trọng nữ khinh nam đó nha.
Lục Cận Phong, có phải là anh không thích con trai không?"
Nói thì nói thế, nhưng mà trong lòng Tô Yên lại cảm thấy ấm áp vô cùng, cũng cực kỳ vui vẻ.
Nghĩ tới Lục Cận Phong chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại suy nghĩ tới chuyện lập tức kết hôn, đặt tên cho đứa nhỏ rồi suy nghĩ về chuyện tương lai, đây chính là cảm giác an toàn mà bất cứ cô gái nào cũng đều muốn có được.
"Anh hi vọng là con gái, giống em nhiều một chút, sau này anh có thể che chở cho mẹ con em." Lục Cận Phong dừng một chút lại nói tiếp: "Nếu như là con trai, vậy cha con anh sẽ cùng nhau bảo vệ em."
Cha con, mẹ con...!
Những câu nói bình thường như này hiện tại nghe được lại khiến lòng người cảm thấy ấm áp lại kỳ diệu lạ thường.
Có con rồi, cấp bậc cũng lên theo, song song với đó cũng tăng thêm một phần trách nhiệm.
Tô Yên cảm thấy hơi kích động, nghiêng người hôn lên mặt của Lục Cận Phong: "Lục Cận Phong, cám ơn anh."
Cám ơn anh đã khiến em không còn cảm thấy hoang mang nữa.
Tô Yên là một người rất thiếu cảm giác an toàn, có thể được người khác quan tâm là điều may mắn đến cỡ nào.
Lục Cận Phong nhìn cô với ánh mắt rất đỗi chiều chuộng: "Yên Yên, anh cũng cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh."
Tô Yên nở nụ cười kéo cánh tay Lục Cận Phong lại, tựa đầu lên vai của anh mà nhắm mắt.
Hai người cứ thế mà im lặng ngồi đó chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Ý tá đi tới nói: "Cậu Lục, cô Tô, đã có kết quả rồi, bác sĩ mời hai người tới phòng làm việc."
"Được."
Cuối cùng cũng tới thời khắc này rồi, Tô Yên cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Lục Cận Phong nói: "Em ở đây chờ anh, anh đi lấy kết quả."
"...!Được." Tô Yên buông Lục Cận Phong ra, bản thân cô cũng sợ mình sẽ thất vọng.
Lục Cận Phong đi vào văn phòng, một lúc sau cũng đã trở ra.
Tô Yên đứng lên hỏi: "Sao rồi?"
Lục Cận Phong đi về phía cô, ôm chầm cô rồi nói: "Mệt mỏi cả đêm rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi chút đi."
Nghe thế, Tô Yên đã biết được câu trả lời rồi: "Có phải là không có mang thai đúng không?"
Lục Cận Phong nhanh chân đi ra ngoài, mỉm cười trấn an người kia: "Là anh chưa đủ nỗ lực, đợi tới khi em khỏe lại rồi, chúng ta sẽ cố gắng thêm."
"Ừm." Ánh mắt của Tô Yên trở nên âm u, trong lòng có một sự hụt hẫng không nói được nên lời.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Cận Phong mong chờ có con đó, cô đã thật sự mong muốn là mình có thai.
Gần đây cả hai làm