Lúc này Tô Yên đã hiểu ra tại sao Vạn Nhất lại bảo cô chuẩn bị tâm lý thật tốt, vừa rồi lại chặn không muốn cô vào phòng khách.
Không những vợ cũ của Lục Cận Phong quay trở lại mà còn mang bụng bầu đến trước cửa.
Chẳng trách việc này kinh động đến cả nhà họ Lục.
Sự xuất hiện của Tô Yên khiến cả ông cụ Lục và Trần Tố Anh đều cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Chân trước vừa thừa nhận thân phận của Tô Yên, chân sau lại xuất hiện một cô vợ cũ, lại còn đang mang thai, điều này cũng khiến bọn họ khó xử.
Dù sao thì Hồ Thanh cũng đã mang thai máu mủ của nhà họ Lục.
Hạ Phi cũng đưa mắt liếc nhìn Hồ Thanh một cái, cậu nhóc cảm thấy không thích cô ta nên nhìn Tô Yên rồi nói: "Dì Tô, chúng ta đi gặp đại ca Lục đi."
Vạn Nhất cũng lập tức phụ họa: "Đúng đúng đúng, cô Tô, chúng ta lên lầu."
Mọi người của nhà họ Lục đều ở đây, Vạn Nhất cũng không muốn Tô Yên ở lại nơi khó xử này.
Trần Tố Anh cũng mở miệng nói: “Chú Tường, đưa cô Tô lên lầu tiếp đãi thật tốt.”
Trong lòng Trần Tố Anh cũng rất thích Tô Yên.
Không đợi Tô Yên lên lầu, Hồ Thanh đã vuốt ve bụng bầu của mình rồi hỏi: “Mẹ, cô Tô đây là ai vậy?”
Trần Tố Anh lộ vẻ ngượng ngùng khi được hỏi, một tiếng “Mẹ” này cũng đã tuyên bố thân phận của cô ta cho mọi người biết.
Cô ta mới chính là vợ của Lục Cận Phong.
"Đây, đây là..." Trần Tố Anh ngập ngừng không biết nên nói như thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía cầu thang.
“Cô ấy chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục.”
Người nói lời này không phải là ai khác, mà chính là Lục Cận Phong.
Giọng nói hùng hồn giống như tiếng sấm.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lục Cận Phong đang ngồi trên xe lăn.
Lục Minh Khánh giúp đẩy Lục Cận Phong qua, ông cụ Lục lo lắng nói: “Tiểu Phong, cơ thể con không khỏe sao lại xuống lầu vậy?”
“Ông nội, con không sao.” Ngoài miệng Lục Cận Phong nói như vậy, nhưng lại giả bộ ho khan vài tiếng.
Vài tiếng ho khan này làm cho mọi người trong nhà họ Lục đều quay mặt nhìn nhau.
Xem ra đúng là Lục Cận Phong không còn sống được bao lâu nữa.
Hai cha con Lục Thừa Mẫn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm vui mừng.
“Chồng.” Hồ Thanh tỏ vẻ đầy đau lòng đi về phía Lục Cận Phong: “Em nghe nói anh bị bệnh, nên nóng lòng muốn trở về thăm anh.”
Lục Cận Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn Hồ Thanh một cái, anh vẫy tay với Tô Yên: "Yên Yên, đến bên cạnh anh."
Hồ Thanh không biết phải làm sao, mặt đỏ tía tai đứng yên tại chỗ.
Tô Yên liếc nhìn Hồ Thanh, sau đó đi về phía Lục Cận Phong: “Tại sao càng ngày càng nghiêm trọng vậy?”
Tô Yên không hỏi về chuyện Hồ Thanh mang thai, cô tin tưởng Lục Cận Phong sẽ cho cô một lời giải thích.
Hơn nữa với thân phận hiện giờ của cô, cô cũng không có tư cách để hỏi.
Chẳng qua cô chỉ là bạn gái, còn Hồ Thanh là vợ mà Lục Cận Phong đã cưới trước đó.
“Đừng lo lắng, không sao đâu.” Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, chớp mắt với cô.
Tô Yên nhanh chóng hiểu ra, đứng ở bên cạnh Lục Cận Phong.
Lục Thừa Mẫn cười nói: "Anh cả, chị dâu ở đây.
Anh đã nhận sai người rồi, đây mới đúng là chị dâu, nữ chủ nhân của nhà họ Lục chúng ta."
Lục Thừa Mẫn kéo Hồ Thanh đến trước mặt Lục Cận Phong: "Anh cả, anh nhìn kỹ đi, chị dâu đã mang thai được hơn bốn tháng, nhà họ Lục sắp có thêm một đứa bé."
"Chồng." Hồ Thanh dịu dàng như nước gọi một tiếng, gương mặt rạng ngời đầy tình yêu thương của người mẹ: "Bé cưng của chúng ta rất khỏe mạnh, anh sờ thử đi, bé cưng còn động đậy nữa."
Lục Gia Hành đang ngồi trên sô pha cũng nói lời chúc mừng: “Cháu trai, chúc mừng con, nhà lớn có người kế nghiệp rồi.”
Những người khác cũng phụ họa theo.
“Đúng vậy, nhìn thấy nhà lớn có người kế nghiệp chúng ta cũng yên tâm.”
“Cháu trai cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng những chuyện khác.”
“Có điều công ty này không thể một ngày không có chủ…”
Nhanh như vậy đã vào vấn đề chính.
Tô Yên nhìn thấy đám người nhà họ Lục đều mong rằng Lục Cận Phong chết sớm một chút, trong lòng cô không khỏi chế nhạo.
Họ đều là máu mủ của nhà họ Lục, vì quyền lực địa vị mà ngay cả tình thân cũng không cần.
Lục Cận Phong ho khan vài tiếng, thấp giọng nói: "Các vị chú bác nói rất có lý, có điều các vị không cần phải lo lắng về chuyện đó, trong lúc tôi dưỡng bệnh sẽ có người quản lý công ty."
Lục Thừa Mẫn vội vàng hỏi: “Ai?”
Những người khác đều nhìn về phía Lục Cận Phong, thầm đoán xem người đó là ai.
Lục Cận Phong vẫn nắm tay Tô Yên, tuyên bố trước mặt mọi người: “Trong thời gian tôi dưỡng bệnh, tất cả mọi chuyện của công ty sẽ do Tô Yên thay tôi xử lý.” Lời nói này khiến cho cả phòng khách như muốn nổ tung.
“Cháu trai, con bệnh đến hồ đồ rồi phải không, làm sao có thể để một người ngoài đến quản lý công ty được?”
“Đúng vậy, hơn nữa một phụ nữ thì có bản lĩnh gì?”
“Đây không phải là đang đùa với mọi