Vừa nghe thấy có trò hay để xem An Hinh xắn tay áo lên.
“Tô Yên, hay là tiết lộ trước cho mình chút đi, rốt cuộc là có trò gì vui?”
“Nói trước thì còn gì vui nữa.” Tô Yên mỉm cười: “Sao cậu đến muộn thế?”
“Nhận được điện thoại của cậu xong mình lập tức đi tìm mấy anh em, như này là nhanh lắm rồi đấy.” An Hinh nghe thấy có tiếng la hét trong phòng: “Này, giọng nói này sao thấy quen quen nhỉ? Sao thấy hơi giống giọng của Sở Hướng Nam?”
Tô Yên nhếch môi cười nói: “Cậu nói đúng rồi đấy, người trong đó chính là Sở Hướng Nam.”
“Hả?” An Hinh ngạc nhiên rồi tức giận nói: “Sở Hướng Nam vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
“Anh ta đã ly hôn với Tô Vân rồi nên ý nghĩ đen tối lại trỗi dậy.”
“Anh ta thực sự nghĩ rằng đàn ông trên thế giới này đều chết hết chỉ còn lại mình anh ta sao?”
“Đi thôi.”
Lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Lục được tổ chức ở khách sạn Thủy Dạng, bao trọn cả tầng ba, hàng nghìn khách mời tụ tập tại đây.
Champagne, bữa tiệc linh đình.
Người đẹp như trăm hoa đua nở, đàn ông lịch lãm lễ độ.
Lễ mừng thọ ông cụ Lục còn lớn hơn cả tiệc gặp mặt gia đình ngày trước, khách mời đến tham dự đều là những máu mặt thuộc đủ mọi tầng lớp trong xã hội.
Lúc Tô Yên và An Hinh đến thì Hồ Thanh đã đến rồi.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc không có trong đại sảnh, Tô Yên hỏi Vạn Nhất: “Hạ Phi và Tiểu Vũ đâu rồi?”
“Hạ Phi không thích mấy nơi ồn ào như này nên cả hai đã đến sân sau chơi rồi.” Vạn Nhất nói: “Cô yên tâm, lễ mừng thọ của ông cụ, chẳng ai không biết điều lại đến đây gây rối, bác gái đang ở cạnh hai đứa nhỏ, Lưu Tuyết Lam cũng ở đó.”
Tô Yên yên lòng, cô hỏi: “Sao Lục Cận Phong vẫn chưa tới?”
Lúc nãy cô thấy cha con Lục Thừa Mẫn đã đến rồi.
“Đại ca đi giải quyết chút chuyện, sẽ đến muộn một chút.” Vạn Nhất mỉm cười lịch thiệp nói một câu: “Tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng.”
Tô Yên hiểu rõ.
“Hinh Hinh.”
Lý Văn bó bột đi đến, anh ta nhiệt tình vẫy tay với An Hinh từ xa, mỉm cười và gọi một cách thân mật, còn thân thiết hơn cả khi nhìn thấy cha mình.
“Hinh Hinh.” Lý Vân mỉm cười đi đến, trong mắt anh ta chỉ có An Hinh: “Hinh Hinh, hôm nay em thực sự rất xinh đẹp, bộ váy màu vàng lông ngỗng này thực sự rất hợp với em.
Đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành.”
“Anh dừng lại đi.” An Hinh liếc mắt nhìn anh ta: “Sao, ý anh là váy đẹp, còn tôi thì không đẹp chứ gì?”
“Anh không có ý đó, em đẹp hơn, váy chỉ là thứ làm nền thôi.” Lý Văn rất dẻo miệng: “Hinh Hinh, chúng ta đi bên đó uống một ly nhé rồi cùng nhau tâm sự, ở đây ồn ào quá.”
“Không đi, tôi với anh thì có gì để nói chứ.” An Hinh đứng phía sau Tô Yên: “Anh đừng có ý đồ gì với tôi, anh không phải gu của tôi.”
Về chuyện từ chối người khác thì tính cách của An Hinh và Tô Yên giống nhau không bao giờ dài dòng.
Lý Văn ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: “Hinh Hinh, em đúng là giỏi làm tổn thương người khác, em không thích điểm nào ở anh, anh sửa đổi không được sao?”
Lý Văn chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù An Hinh nói gì anh ta cũng sẽ thay đổi.
Không ngờ An Hinh nói: “Tôi không thích anh sống.”
Lý Văn chết lặng.
Đây là lý do quái quỷ gì vậy.
Nhưng ta cũng đâu thể đi chết.
“Hinh Hinh, chúng ta không thể đùa như vậy, rất dễ đùa chết đấy.” Lý Văn nói một cách nghiêm túc: “Hay là em nghiêm túc tìm hiểu về anh, lựa chọn anh chính là quyết định chính xác nhất của cuộc đời em.”
Lý Văn đấm tay vào ngực, trông rất ra dáng đàn ông.
An Hinh nhún vai: “Thế thì không cần phải đùa nữa, Tô Yên, chúng ta đi bên đó đi.”
“Chị, chị yêu dấu của em, bà cô của em ơi.” Lý Văn khoác tay Tô Yên, vừa khóc lóc vừa gào lên: “Giúp đi mà, nói vài lời tốt đẹp, chuyện trọng đại của đời em đều nhờ vào chị đấy.”
Tô Yên: “…”
An Hinh: “…”
Như này là trước mặt người ta đi cửa sau sao.
Người không màng đến hình tượng của bản thân chắc chỉ có duy nhất mình Lý Văn.
“Anh đừng có lấy lý do đạo đức để ép buộc chị em của tôi.” An Hinh nói: “Là tôi không thích anh, dù ai có nói tốt đi chăng nữa cũng vô dụng.”
Tô Yên bất lực nhún vai nói: “Anh thấy đấy, tôi cũng không nói gì được.”
Lý Văn thất vọng.
An Hinh đưa Tô Yên đến chỗ những quý cô nổi tiếng đang tụ tập, nhỏ giọng nói: “Tô Yên, muốn hóng hớt thì phải tụ tập với bọn họ, vả lại cũng tránh người khác tám chuyện về cậu.”
“Đúng là phục cái sở thích hóng chuyện của cậu.” Tô Yên dở khóc dở cười