Lục Cận Phong vội vã chạy đến khách sạn,còn Tô Yên thì ở lại để chăm sóc cho Trần Tố Anh.
Thực ra cũng không cần chăm sóc, Trần Tố Anh đang trong tình trạng hôn mê, cũng chẳng biết đến khi nào mới tỉnh lại.
Tô Yên chỉ có thể đứng ngoài cửa mà chờ đợi.
“Cô Tô, không còn sớm nữa, cô về sớm chút để nghỉ ngơi đi.” Xa Thành Nghị đi đến, nhã nhặn nói: “Ở đây có ý tá và bác sĩ thăm khám là được rồi.”
Tô Yên đương nhiên tự biết bản thân ở lại cũng chẳng để làm gì.
“Anh, ngay cả anh cũng không còn cách nào luôn sao?”
“Chỉ có thể nói rằng, còn trông vào ý chí của dì Trần.” Xa Thành Nghị khách quan nói.
“Cũng không được quá bi quan, không biết chừng sau hai ngày lại tỉnh lại, trường hợp đó cũng có thể xảy ra, cô có công việc thì đi đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
Tô Yên nhận ra còn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, phải đến giải thích với hai đứa nhỏ, đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho chúng.
“Được.”
Tô Yên ngoảnh mắt nhìn vào phòng bệnh lần cuối, rồi rời đi.
Ở trước cổng bệnh viện.
Tô Yên vừa mở cửa xe, chưa kịp ngồi vào chỗ, vô tình nhìn thấy một người.
Sở Hướng Nam?
Cái người đàn ông quấn băng như xác ướp thế kia không phải Sở Hướng Nam thì là ai?
Sở Hướng Nam đang ở bên cạnh Tạ Bảo Trân, hai người họ đều nhìn thấy Tô Yên.
Tạ Bảo Trân vừa nhìn thấy Tô Yên, sự tức giận lại nổi lên hừng hực: “Cái loại đàn bà nham hiểm như cô, dám kêu người đánh con trai tôi, cô không xong với tôi đâu…”
“Mẹ.” Sở Hướng Nam ngay lập tức ngăn Tạ Bảo Trân lại.
Gương mặt của Sở Hướng Nam sưng phù lên như cái bánh bao hấp, tay cũng bị bó bột, dáng vẻ trông rất buồn cười.
Ánh mắt Sở Hướng Nam nhìn Tô Yên phức tạp đến không thể nói ra, anh ta hối thúc Tạ Bảo Trân mau rời đi.
Tô Yên đứng đó mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Sở Hướng Nam bị cô kiếm người đánh cho tơi tả, đừng làm phiền cô, mà anh ta vẫn như một tên hèn nhát, đứng nhìn cô ấy đi đường vòng?
Dù như thế nào đi chăng nữa, đó vẫn chính là những gì cô muốn.
Nếu sớm biết có thể tìm ai đó để chỉnh đốn Sở Hướng Nam một chút, thì cô cũng tìm người khiến anh ta răng rơi đầy đất rồi.
Tô Yên cũng lên xe, bánh xe bắt đầu lăn, ngay sau đó cô gọi cho Lưu Tuyết Lam, mới biết được Hạ Vũ Mặc đang ở nhà họ Lý, Hạ Phi vẫn ở cùng Vạn Nhất chưa về, cô sẽ đi đến nhà họ Lý trước.
Trời dần dần tối.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Xe của Tô Yên vẫn đang chạy trên quốc lộ, đoạn đường này có rất ít xe đi qua.
Đèn đỏ, Tô Yên dừng lại chờ đợi.
Mau chóng cũng bật lên đèn xanh, cô vừa định khởi động xe, đột nhiên, nghe thấy một tiếng ầm, dưới gầm xe bị dằn một cái.
Bánh xe trước bỗng bị nổ lốp.
Hàng mày Tô Yên chau lại, cô xuống xe kiểm tra thử, đột nhiên qua gương chiếu hậu cô nhìn thấy sau lưng mình có một cô gái mặc quần áo đen kịch, trên tay còn cầm súng hướng về phía cô.
Tô Yên bị làm cho thót tim, cô nhanh chóng tìm lấy chỗ trốn ngay bên cạnh bụi cây, vừa rời khỏi chỗ đó, một phát đạn xuyên ngay qua cửa.
Tô Yên vẫn còn thấp thỏm sợ hãi, nếu cô không phản ứng kịp thời, thì cơ thể cô đã bị viên đạn đó xuyên thủng.
Viên đạn bắn ra lại chẳng có một tiếng động nào.
Chính là vì nòng súng được gắn giảm thanh.
Tô Yên hiểu ra, rốt cuộc là ai muốn chơi lớn lấy mạng của cô như vậy?
Là Sở Hướng Nam sao?
Không thể nào.
Tô Yên chờ đợi một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, cô dồn hết can đảm nhìn lên, phát hiện người phụ nữ đó từ đường bên kia đang phóng đến chỗ mình.
Dưới ánh đèn đường sắc cam lờ mờ, Tô Yên nhìn rõ người phụ nữ đó, trên mặt có đeo chiếc mặt nạ hóa trang, một nụ cười khát máu vẽ lên trên đôi môi rực lửa ấy.
Tô Yên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu.
“Tô Yên, mau ngoan ngoãn bước ra đây, tôi có thể sẽ cho cô chút vui vẻ.”
Người đó biết tên của cô sao?
Thực sự người đó đích thị là đến đây vì cô.
Lòng ngực Tô Yên đập loạn, cô không phải người ngu ngốc, ra đó để tìm cái chết ư.
Khi người phụ nữ đó đến gần, trong đầu Tô Yên nảy ra một ý, nhặt một viên đá ném sang chỗ khác, người phụ nữ đó nghe thấy động tĩnh, ngay lập tức bị đánh lạc hướng, Tô Yên thừa cơ lập tức nhanh chân bỏ trốn.
Điện thoại lại làm rơi trên xe, Tô Yên không thể gọi điện để cầu cứu, cô chỉ còn cách chạy thật sâu vào rừng.
Nhưng địa hình của nơi này Tô Yên lại không thông thạo cho lắm.
Người phụ nữ đó cũng có phản ứng, nhanh chóng đuổi theo vào trong rừng, cô ta nhắm vào chân Tô Yên rồi bắn vài phát.
Cuộc truy bắt như mèo đuổi chuột.
Tô Yên vì tránh những viên đạn, mà có chút nhếch nhác, chạy tán loạn cả lên, người phụ nữ phía sau cười thật lớn, nghe rất khoái chí.
Shit!
Tô Yên thật sự rất muốn chào hỏi người kia, nhưng đối phương như đang muốn chơi đùa với cô.
Tô Yên đành nấp sau một cái