Tô Yên đã lái xe đến bệnh viện, Lục Cận Phong và Vạn Nhất đều ở đó.
Hai người đang trao đổi chuyện gì đó với Xa Thành Nghị, lần đầu tiên Hạ Phi nhìn thấy Tô Yên, trong lòng cậu bé có chút kích động, đứng bật dậy: “Mẹ… dì Tô.”
Gọi là dì Tô đã quen rồi, trong một thời gian ngắn, không dễ dàng đổi cách xưng hô, cũng có chút ngượng ngùng.
Một tiếng “mẹ” này khiến đầu mũi của Tô Yên hơi cay, cô không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng khi Hạ Phi gọi cô là mẹ, tình mẫu tử kiềm nén nơi đáy lòng đã tuôn ra.
Thấy Hạ Phi dè dặt đổi cách xưng hô lại và gọi cô là dì Tô, bỗng nhiên cô cảm thấy có lỗi.
“Gọi là mẹ đi!” Tô Yên xoa đầu Hạ Phi với vẻ tự hào, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ này, sau này mẹ chính là mẹ của con, lần đầu tiên mẹ làm mẹ, lần đầu tiên con làm con, sau này phải chỉ giáo nhiều rồi.”
Hạ Phi bật cười: “Mẹ, mẹ thật hài hước, làm con trai của mẹ, con cảm thấy cũng không tệ.”
“Thằng nhóc này.”
Tô Yên cũng cười, cô vỗ nhẹ vào gáy của Hạ Phi: “Mẹ cũng cảm thấy khá tốt, suy đi nghĩ lại mẹ vẫn cảm thấy mẹ thật lợi hại, sao mẹ có thể sinh ra hai đứa con như vậy, hai đứa con trai đều được thừa hưởng gen tốt của mẹ, sau này mẹ dẫn các con ra ngoài, nhất định sẽ siêu ngầu.”
Hạ Phi sờ sờ gáy, cười một cách lịch thiệp.
Tô Yên cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi, cô cười nói: “Hạ Phi à, đột nhiên mẹ phát hiện ra được một con đường kiếm tiền, vẻ ngoài của hai anh em con lập tức có thể đè bẹp những ngôi sao nhí quốc tế đó, sau này các con đi trên phố, nói không chừng sẽ có tuyển trạch viên phát hiện ra các con, sau này hai anh em các con có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi, mẹ cũng có thể hưởng phúc rồi.”
Hạ Phi cũng cười: “Mẹ à, phần tử khủng bố bất chính đang tiến quân vào giới giải trí, mẹ không cảm thấy sợ sao?”
Chuyện này truyền về đảo, nhóm bạn của đám đó sẽ cười đến rụng răng.
Tô Yên buồn bã nói: “Con trai, chúng ta đổi nghề còn kịp không?”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con và em trai sẽ hiếu thuận với mẹ.”
Tô Yên cố ý nhăn mặt: “Con lớn sẽ không nghe lời mẹ nữa, haizz.”
Cô biết Hạ Phi đã chọn gia nhập vào tổ chức Ám Dạ, cũng không thể dễ dàng thay đổi được, cô lo lắng Hạ Phi sẽ bị thương, nhưng cô cũng tôn trọng sự lựa chọn của Hạ Phi.
Ba người Lục Cận Phong nói chuyện xong thì đi về phía Tô Yên, anh liếc nhìn một cái đã nhìn thấy một vết thương mỏng trên cổ Tô Yên, ánh mắt anh chìm xuống, căng thẳng nói: “Sao lại bị thương?”
Lục Cận Phong nhìn thoáng qua đã biết đó là một vết thương do dao sắc bén gây ra.
Tô Yên sờ sờ cổ, tối hôm qua khi cô đánh nhau với Hồ Ly của Địa Sát, bị mã tấu làm bị thương.
Cô cố ý xõa tóc xuống để che đi vết thương, thế nhưng đôi mắt sắc của Lục Cận Phong vẫn phát hiện ra.
Tô Yên buông tay xuống, cô cũng không hề giấu giếm: “Tối hôm qua em đã gặp một người phụ nữ khó đối phó, khi đánh nhau đã để lại vết thương này.”
Cho dù cô không nói thì với tính tình của Lục Cận Phong, anh cũng sẽ truy hỏi đến cùng.
“Ai?” Lục Cận Phong nổi cơn tức giận: “Anh lập tức dẫn người đi tiêu diệt cô ta.”
Tô Yên cười híp mắt và nhìn Lục Cận Phong, hỏi đầy ẩn ý: “Anh thật sự nỡ đi tiêu diệt cô ta sao?”
“Nói thừa, dám làm người phụ nữ của anh bị thương, đây không phải là tìm cái chết sao?” Lục Cận Phong rất ít khi nói lời thô tục: “Nói cho anh biết, là ai.”
Tô Yên nhếch môi, nói một cách kỳ quái: “Cái này thì phải hỏi cậu cả nhà họ Lục anh rồi, trước đây anh đã nợ tình cảm bao nhiêu, bây giờ lại để người ta tìm đến tận cửa, uy hiếp em, yêu cầu em tránh xa anh một chút.”
Lục Cận Phong nghe vậy, khát vọng sinh tồn của anh vô cùng mãnh liệt: “Yên Yên, chuyện này nhất định là hiểu lầm, ngoại trừ em ra, anh chưa hề có người phụ nữ nào khác.”
“Miệng đàn ông đều là lừa người gạt quỷ.” Tô Yên hừ lạnh, cô hoàn toàn không tin anh, cô nhìn sang Vạn Nhất: “Anh Vạn, anh nói xem, em là người bạn gái thứ mấy của Lục Cận Phong?”
Vạn Nhất chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ rằng lại bị Tô Yên chỉ đích danh.
“Hả?”
Vạn Nhất cười ha ha, ánh mắt đảo đi đảo lại, Lục Cận Phong nhìn anh ta với ánh mắt dao găm, dáng vẻ như muốn nói nếu như cậu nói nhảm thì tôi sẽ chém cậu.
Cả người Vạn Nhất run lên, lập tức nói: “Cô Tô là người đầu tiên.”
Người bạn gái mà Lục Cận Phong thật sự thừa nhận cũng chỉ có một mình Tô Yên, đây cũng không tính là nói dối.
Lục Cận Phong rất hài lòng với câu trả lời này, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Tô Yên khẽ hỏi: “Vậy Tần Nhã Đan thì sao?”
Trước đây Lục Cận Phong đã thừa nhận rồi, Tần Nhã Đan cũng được tính.
Đột nhiên Lục Cận Phong cảm thấy hối hận, anh đã sớm biết rằng ở trước mặt Tô Yên thì không nhắc đến Tần Nhã Đan, đây quả thực là một mệnh