Khi nhìn thấy bức ảnh lửa giận của Tô Yên bùng lên.
Toàn thân lạnh toát và run rẩy.
Sự tin tưởng của cô dành cho Lục Cận Phong đã bị phản bội rồi.
Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tinh thần, Tô Yên cũng không thể chịu đựng được chuyện đang xảy ra.
Cô nhấc chăn lên, lập tức mặc ngay quần áo vào, động tác dứt khoát nhanh nhẹn.
Tô Yên thậm chí còn không có ngồi trên xe lăn, cô cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Hai anh em Vệ Long Vệ Hải phụ trách an toàn của Tô Yên đứng ở ngoài cửa, thấy nửa đêm Tô Yên muốn đi ra ngoài, lập tức lấy lại tinh thần.
“Cô Tô, muộn như vậy rồi, cô muốn đi đâu thế?”
“Nhà hàng Tân Nguyệt.” Mặt Tô Yên không chút cảm xúc, giọng điệu rất lạnh, điệu bộ tốt nhất là không nên đụng vào tôi, lạnh giọng nói: “Hai người lái xe đi.”
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, Vệ Long nói: “Cô Tô, muộn quá rồi, nhà hàng cũng đã đóng cửa rồi, nếu cô Tô đói tôi lập tức sẽ bảo người mang đồ ăn đến đây ngay.”
“Đừng nói nhảm nữa, đi lái xe đi.” Trong lòng Tô Yên đang kìm nén sự tức giận.
Anh em Vệ Long Vệ Hải không dám nói nhảm nữa, đây là người phụ nữ mà đại ca Lục nâng niu trong lòng bàn tay, là nữ chủ nhân của tập đoàn Lục Thị, là nữ chủ nhân của của Ám Dạ, bọn họ không thể đắc tội đến được.
Qua bức ảnh có thể nhận thấy Lục Cận Phong và Tần Nhã Đan đang ở trong khách sạn.
Cạnh nhà hàng Tân Nguyệt có một khách sạn lớn Châu Tế, trong ảnh, cô còn phát hiện trong phòng có một chiếc khăn có in dòng chữ Khách sạn Châu Tế.
Khi một người phụ nữ kích hoạt chế độ IQ, khả năng quan sát nhạy bén tuyệt đối có thể so sánh với Sherlock Holmes.
Trùng hợp là khách sạn lớn Châu Tế là sản nghiệp của nhà họ Lý.
Tô Yên đi ô tô đến khách sạn, trên điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn khiêu khích: “Anh ấy là của tôi.”
Tô Yên cười lạnh một tiếng, rồi đi vào đại sảnh khách sạn, nói với lễ tân: “Giúp tôi tìm xem Tần Nhã Đan đang ở phòng nào.”
Cô gái nhỏ ngồi quầy lễ tân khó xử: “Xin lỗi, đây là việc riêng tư của khách, chúng tôi không thể tiết lộ được.”
Tô Yên cũng không phí lời, lại trực tiếp gọi điện thoại lại cho Lý Mộc Sinh.
“Cha nuôi, con đang ở khách sạn lớn Châu Tế của cha.
Con muốn kiểm tra thông tin nhận phòng của một người.”
Hãy hành động mạnh mẽ dứt khoát.
Cô bé ngồi ở quầy lễ tân nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của Tô Yên liền ngạc nhiên, sau đó không để bụng, cười mỉa mai: “Thưa quý cô, chiêu trò này của cô tôi đã thấy rất nhiều rồi, nếu như cô muốn tìm người thì xin hãy gọi liên hệ với đối phương, nếu không thì cô không thể đi lên đó được.”
Bây giờ có rất nhiều người đến khách sạn dùng đủ loại lý do khác nhau để bắt kẻ gian dâm, cô gái ở quầy lễ tân trực tiếp xem Tô Yên là loại người này.
Thật trùng hợp, Tô Yên thực sự tới bắt gian.
Tô Yên không nói một lời nhảm nhí nào, sau khi cúp máy, cô đứng ở một bên chờ đợi.
Vài phút sau, cô gái ở quầy lễ tân nhận được cuộc gọi từ quản lý khách sạn, khuôn mặt liền biến sắc.
“Quản lý, tôi tưởng là cô ấy đến đây để gây rối, tôi sẽ kiểm tra thông tin cho cô Tô ngay bây giờ.”
Sau khi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Tô Yên cũng thay đổi theo, kính cẩn nói: “Cô Tô, thực xin lỗi, tôi sẽ kiểm tra ngay cho cô.”
Tô Yên không làm khó cô gái nhỏ ở quầy lễ tân, những người ra ngoài làm việc chỉ đang tuân theo quy tắc mà thôi.
“Tần Nhã Đan ở phòng nào?”
“2505, cô Tô, tôi sẽ đưa cô đến đó.”
“Không cần đâu, chỉ cần đưa thẻ phòng cho tôi là được.” Tô Yên đeo kính râm vào, đưa Vệ Long và Vệ Hải đi thang máy lên lầu.
Kính râm, chỉ là vì để che giấu cảm xúc thật.
...!
Phòng 2505.
Tần Nhã Đan mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa và nằm bên cạnh Lục Cận Phong trong một tư thế rất lả lơi.
“Cận Phong, cuối cùng anh cũng đã trở về bên cạnh em rồi.”
Tần Nhã Đan nhìn Lục Cận Phong đắm đuối, đưa bàn tay trắng trẻo lên vuốt ve bộ ngực cường tráng của Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong không nhúc nhích, Tần Nhã Đan vô cùng hài lòng nhìn Lục Cận Phong: “Cận Phong, anh đừng trách em dùng thủ đoạn hạ thuốc đê tiện này, em cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, đây là loại thuốc mới được Địa Sát nghiên cứu ra, trong vòng năm giờ, anh không thể tỉnh dậy được đâu, hôm nay là sinh nhật của em, vì vậy anh hãy ở lại đây với em, có được không?”
Tần Nhã Đan áp mặt vào trong ngực Lục Cận Phong nói: “Có Tô Yên ở đây, trong mắt anh không hề có em.
Nhưng trong năm giờ này anh chỉ thuộc về một mình em.”
Tần Nhã Đan nở nụ cười, là vui mừng, khóe mắt rơi lệ, là chua xót.
Tần Nhã Đan cô ta cả đời đều kiêu ngạo, nhưng cô ta dùng cách này