Vừa nghe thấy Tô Yên đạp Lục Cận Phong, Lâu Doanh vô cùng hưng phấn, bát quái nói: “Chị, kể cho em nghe đi, sao chị lại đạp người ta, có phải là anh rể làm chuyện gì có lỗi với chị không? Trốn sau lưng chị tìm đàn bà sao?”
Tô Yên giương mắt nói: “Sao em biết?”
“Đoán đúng rồi.” Lâu Doanh vỗ tay cái độp, phân tích nói: “Chị, chị nghĩ xem, bây giờ chị đang mang thai, lại không thể làm chuyện gì, Lục Cận Phong lại đang ở tuổi sức lực dồi dào, có thể nhịn được mới là lạ đấy.”
Tô Yên buồn rầu: “Lâu Doanh, chị còn có rằng em sẽ nói vài câu an ủi người ta, vậy mà lời em nói lại đang xát muối vào vết thương lòng của chị đấy.”
“Chân trời rộng lớn có nơi nào không có cỏ thơm đâu, hà tất gì phải treo cổ trên một cành cây chứ.” Lâu Doanh tình cảm mãnh liệt dâng trào nói: “Chị, Thiên Lang chúng ta có rất nhiều đàn ông tốt, nếu đã như vậy chị có muốn tìm cha cho đứa bé trong bụng trước rồi đi không?”
Tô Yên: “…”
“Chị về ngủ một giấc đã.”
Tô Yên cất bước đi ra ngoài, những đồ vừa mua đều được người của cửa hàng đưa tới nơi ở.
“Chị, không làm Spa nữa hả?”
“Ngủ là làm đẹp rồi.”
“Chị, chị đợi em với.”
Tô Yên ở lại chỗ ở của Lâu Doanh.
Lâu Doanh là một người rất biết hưởng thụ, ở trong biệt thự tốt nhất thành phố, ở cùng với Bạch Phi Minh.
Tô Yên trở lại chỗ ở, trực tiếp đi ngủ một giấc.
Lúc ở một mình, Tô Yên cũng thực sự bình tĩnh lại, cô ngồi trên giường ngẩn người, bàn tay xoa bụng, thấp giọng nỉ non: “Các con có trách mẹ không.”
Vừa sinh ra đã không có cha.
Lần này Tô Yên hạ quyết tâm không tha thứ cho anh, trong đầu cô đều là hình ảnh Lục Cận Phong và Tần Nhã Đan cùng nhau nằm trên giường, bất luận có xảy ra chuyện gì hay không thì trong lòng cũng rất chán ghét.
Về việc nói xóa bỏ đứa bé chỉ là lời nói lúc nóng giận mà thôi, sao cô có thể nỡ bỏ đứa bé đi chứ.
Trẻ con vô tội mà.
Nhưng nếu đứa bé được sinh ra, không thể không liên quan đến Lục Cận Phong cho nên cô chỉ có thể chạy trốn.
Tô Yên cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ, giống như một kẻ đào ngũ, đây hoàn toàn không phải là chuyện cô có thể làm ra.
Có lẽ đứa trẻ là ràng buộc, cũng có thể là vì Lục Cận Phong đã từng đối xử với cô quá tốt, trong lòng mới khó chịu, mới làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Tô Yên lắc lắc đầu: “Không nghĩ nữa, đi ngủ thôi.”
Tô Yên nằm xuống ngủ.
Có lẽ thực sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống Tô Yên đã ngủ đến gần tối mới tỉnh dậy.
Lâu Doanh đã chuẩn bị xong cơm tối rồi, lúc Tô Yên xuống lầu đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
“Đói bụng thật đấy.” Tô Yên xoa xoa bụng, ngồi xuống: “Chị không khách khí đâu nhé.”
Lâu Doanh hỏi: “Chị, chị định ở đây bao lâu?”
“Không biết nữa, trước tiên cứ ở đây đã rồi tính tiếp.” Tô Yên ăn thức ăn, liếc mắt nhìn Lâu Doanh: “Sao thế, em muốn đuổi chị đi sao?”
“Sao có thể chứ, chị ở đây luôn cũng không có vấn đề gì ấy chứ.” Lâu Doanh mỉm cười nói: “Chị, dùng bữa đi, chuyện của Lục Cận Phong đừng nghĩ nhiều nữa, sau này ba người chúng ta dựa vào nhau mà sống, chị yên tâm ở nhà sinh con nuôi con, em và Phi Minh ra ngoài kiếm tiền.”
“Ha ha.” Tô Yên không nhịn được, phun thức ăn trong miệng ra ngoài: “Lâu Doanh à, sao chị cảm thấy em có ý đồ với chị nhỉ, em và Phi Minh, hẳn không phải là… quan hệ kia chứ.”
Chớ trách Tô Yên nghĩ linh tinh, mà là do lời nói của Lâu Doanh khiến người ta suy nghĩ miên man bất định thôi.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh như hình với bóng, một người lạnh lùng, một người nhiệt tình như lửa, là sự kết hợp tuyệt vời đó.
Bạch Phi Minh vội vàng giải thích: “Giới tính của tôi thẳng đuột đấy nhé.”
Lúc này Lâu Doanh mới hiểu ý của Tô Yên, khỏe miệng co rút: “Chị, chị đúng là hiểu biết sâu rộng đấy.”
Tô Yên cười nói: “Hai người các người ngày ngày dính vào nhau như sam, đừng trách chị nghĩ nhiều, thực ra chuyện này cũng chả có gì mất mặt cả, chị là người rất cởi mở, có thể tiếp nhận được mà.”
Tô Yên nhíu mày, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh ngồi sát nhau, vai dựa vào vai, trong không khí phảng phất mùi gian tình nồng nặc.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nhìn nhau một cái, lập tức xách ghế ngồi xa nhau một chút, dáng vẻ giống như sợ người ta hiểu