Lâu Doanh bộ dạng xắn tay áo: “Hẹn ăn tối cũng không vấn đề gì, chỉ là… Chị à, những người đó không dễ tiếp xúc đâu, đều là cáo già cả, cái gọi là gian thương, chính là không gian thì không thương, chị có được không?”
Lúc Lâu Doanh nói những lời này, cô ta nhìn về phía Lục Cận Phong đang dọn dẹp chén bát.
Nói đến kinh doanh thì Lục Cận Phong là một tay lão luyện đó.
“Được hay không thì phải thử mới biết được.” Tô Yên nói: “Lâu Doanh, em cho chị vay thêm chút tiền, buổi tối mua chút quà cho mấy đại lý kia.”
Lại vay tiền?
Lâu Doanh che kín ví tiền của mình: “Không có tiền.”
Tô Yên trợn mắt: “Em để cho người ta vào trong nhà, còn bảo là không có tiền à?”
Cô không biết Lục Cận Phong đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua chuộc Lâu Doanh, nhưng chắc chắn là không hề ít.
.
truyện teen hay
Lâu Doanh u sầu: “Chị à, hai vợ chồng cũng keo kiệt quá đi, tiền này em còn chưa kịp sờ nóng, đã bị chị bắt đem ra rồi.”
“Ai mà hai vợ chồng với anh ta, hai người bọn chị không có quan hệ gì hết.” Tô Yên sửa lại: “Mau đi hẹn người ta đi, chuyện này không thể chậm trễ, nếu như người không chịu tới, có thể dùng chút vũ lực.”
Giải quyết vấn đề bằng vũ lực là phong cách của Lâu Doanh.
Lâu Doanh liếc mắt nhìn Lục Cận Phong, lại bắt đầu ra ám hiệu.
Dù sao cô cũng phải yêu cầu Lục Cận Phong chi trả cho số tiền này.
Lục Cận Phong nháy mắt, biểu thị đồng ý.
Lúc này Lâu Doanh mới vui vẻ, lại cùng Bạch Phi Minh ra ngoài.
Bạch Phi Minh hỏi: “Vừa nãy hai người lại vừa mới ra ám hiệu rồi? Lần này lại nói gì đấy?”
Lâu Doanh cười nói: “Tất cả chi phí sẽ được Lục Cận Phong chi trả hết.
Haha, đến lúc đó thanh toán nhiều hơn, còn thu nhập được thêm một khoản đó.”
Bạch Phi Minh yếu ớt nói một câu: “Cậu lừa lại số tiền kia từ chỗ Lục Cận Phong, số tiền kia chưa kịp ủ nóng đã bị chị cậu lừa lấy lại rồi, sao mình cứ cảm thấy, đây là bẫy nhỉ?”
Lâu Doanh: “...”
Một lời đánh thức người trong mộng.
“Hai vợ chồng nhà này, đúng là người chung một giuột mà, keo kiệt chết đi được.”
Mặc dù nói như vậy, Lâu Doanh cũng không phải là người không biết nhìn đại cục.
Bây giờ Thiên Lang cần phải chấn chỉnh lại, chuyện phiền phức cũng không ít, chuyện cô ta nên bỏ tiền thì bỏ tiền, nên bỏ sức thì bỏ sức.
Hai người đi liên hệ với các đại lý, Tô Yên cũng đi chuẩn bị, thay một bộ đồ để buổi tối đi xã giao với những người đó.
Lục Cận Phong nhân cơ hội nói: “Yên Yên, anh đi với em.”
“Anh là thủ lĩnh của Ám Dạ, không thích hợp nhúng tay vào chuyện của Thiên Lang.” Tô Yên từ chối thẳng.
“Bây giờ Thiên Lang là chuyện của em, vậy cũng là chuyện của anh, hai người Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đánh nhau thì được, còn nếu thật sự muốn đàm phán với các đại lý và khách hàng đó, vậy thì không được rồi.
Em lại còn đang mang thai, không nên làm việc quá sức, em dẫn anh theo, anh làm quân sư cho em, thế nào?”
Tô Yên đương nhiên biết dẫn theo Lục Cận Phong thì sẽ làm ít được nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn buồn bực, cảm thấy chưa đủ lắm.
Thấy Tô Yên đang suy nghĩ, Lục Cận Phong nhìn thấu tâm tư của Tô Yên lập tức bù lại phần chưa đủ đó.
“Yên Yên, đầu gối của anh vẫn còn đau lắm, lát nữa em mà không cho anh nói chuyện thì anh sẽ không nói một chữ nào đâu.
Em bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không đi hướng Tây.” Lục Cận Phong vươn tay kéo kéo góc áo Tô Yên: “Yên Yên.”
Một tiếng Yên Yên này khiến cho xương cốt của Tô Yên mềm nhũn hết rồi.
Sến súa quá đi.
“Nổi hết da gà rồi.” Tô Yên tức giận nói: “Nói sao thì anh cũng là người nắm quyền tập đoàn Lục thị, thủ lĩnh của Ám Dạ, lại làm nũng y như con nít vậy, để người khác nhìn thấy thì sao?”
Lục Cận Phong cười xán lạn: “Trước mắt em thì không có người nắm quyền của tập đoàn Lục thị, cũng không có thủ lĩnh của Ám Dạ gì hết.
Anh chỉ là một tài xế lái xe taxi, bạn trai của em, cha của đứa bé trong bụng em thôi.”
Trước mặt cô, anh sẵn sàng từ bỏ tất cả hào quang của mình, chỉ là một người bình thường giản dị mà thôi.
Mặt trong mặt ngoài gì cũng có thể không cần.
Lục Cận Phong vẫn luôn rất rõ ràng bản thân muốn gì, khi Tô Yên giận dỗi lái xe bỏ đi, anh càng rõ ràng hơn, anh không thể không có Tô Yên.
Đời này, anh nhận thua rồi.
Lục Cận Phong nói hết những lời này thì Tô Yên cũng đang đi xuống cầu thang, nhẹ giọng nói: “Vậy anh cứ đi theo đi, có điều chuyện này không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho anh, tôi chỉ là tạm thời mời anh làm cố vấn cho tôi thôi.”
“Không thành vấn đề.”
Lục Cận Phong không vội vàng mà bước từng bước đến.
Tô Yên liếc qua đầu gối của Lục Cận Phong: “Anh đúng thật là liều quá đấy.”
Lục Cận Phong cười khổ một tiếng, anh cũng không còn cách nào mà.
Màn đêm buông xuống.
Nhà hàng Vọng Nguyệt, phòng vip của Thủy Tiên Các.
Bốn vị đại lý cùng mấy khách hàng đã gắn bó mấy năm với Thiên Lang đều được mới đến, chiếc bàn tròn lớn với hai mươi chỗ ngồi đều được lấp kín.
Vẻ mặt các đại lý và khách hàng ai cũng đều rất khó coi, đều xen lẫn sự tức giận nhưng chỉ dám tức giận mà không dám nói.
Rất rõ ràng, trước khi đến đã được “chỉnh” rồi.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đứng sau lưng Tô Yên một trái một phải như hai người bảo vệ, còn