Tô Yên càng nghĩ càng đau lòng.
Lục Cận Phong không cảm nhận được cảm xúc khác thường của Tô Yên, lại nói tiếp: “Ừm, anh khẳng định phải cưới mẹ đứa trẻ, chịu trách nhiệm với cô ấy, cho cô ấy một cái công đạo…”
Mẹ của đứa trẻ chính là Tô Yên, Lục Cận Phong khẳng định phải cưới rồi.
Nhưng mà, Tô Yên không biết.
Không đợi Lục Cận Phong nói xong, Tô Yên quay mặt qua một bên, mặt xám như tro tàn, nói: “Xem ra anh và em đã định có duyên nhưng không phận.
Lục Cận Phong, anh đi cưới cô ấy đi, không cần để ý tới em, em sẽ nuôi các con khôn lớn.
Đợi bọn nó trưởng thành rồi, em sẽ nói cho bọn nó biết, cha của bọn nó rất yêu bọn nó, vì có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới phải tách ra…”
Nói rồi, Tô Yên cũng sắp làm cho chính mình cảm động luôn, tiếp tục nói: “Bọn em sẽ sống thật tốt.
Cho dù em ăn không ngon, mặc không đẹp, cũng sẽ không khắc khe với con của anh, có đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi nấng bọn nó thành người tài có ích.”
Lục Cận Phong: “…”
Sao anh cảm thấy hình như lạc đề mất rồi?
Tô Yên còn đang đắm chìm trong kỹ thuật diễn xuất của mình, bỗng nhiên lại nghe Lục Cận Phong nói: “Người mà anh luôn muốn cưới là em, em chính là mẹ của con anh, người ở đêm năm năm trước cũng là em.”
“Không cần an ủi em, em đều biết, anh có nỗi khổ… chờ chút…” Tô Yên hoàn hồn lại, nhìn Lục Cận Phong với vẻ mặt ngơ ngác: “Anh nói cái gì?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Hác Tổng |||||
“Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc là con trai ruột của anh.” Lục Cận Phong ôm Tô Yên.
Cho dù có trải qua một đêm, thì vẫn khó mà che giấu được sự hưng phấn: “Yên Yên, em đúng là niềm may mắn mà anh tu mấy đời mới có được.
Tối hôm qua anh đã tự đi hỏi Tô Vân, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thật sự là con của chúng ta.
Mẹ anh cũng vì biết được chuyện này, nên mới bị Tô Vân hạ độc thủ.”
“Đợi đã, để em load chút!” Đầu Tô Yên có hơi rối bời: “Hạ Phi và Tiểu Vũ là con của chúng ta? Ha ha, sao có thể như vậy được? Mấy năm trước em cũng không có ấy ấy với anh…”
Tô Yên lại lần nữa phản ứng lại, nhìn Lục Cận Phong một cách không thể tin được: “Người năm đó, là anh?”
Chuyện này còn cẩu huyết, ly kỳ hơn cả trong phim.
Vòng tới vòng lui, người năm đó lại là người bên gối hiện giờ.
“Là anh.” Giọng Lục Cận Phong thuần hậu: “Yên Yên, cảm ơn em đã sinh cho anh hai đứa con trai thông minh, lanh trí như vậy.”
Tô Yên vẫn có chút ngơ ngác, lúng túng nói: “Lục Cận Phong, chuyện này cũng thần kỳ quá rồi.
Hay là làm xét nghiệm quan hệ cha con đi? Bằng không thật sự quá khó tin.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thật ra trong đáy lòng Tô Yên đã tin rồi.
Khuôn mặt Hạ Phi rất giống Lục Cận Phong, cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời nói Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong.
Chỉ là, khi biết ký ức không thể chịu đựng nhất lại trở thành cuộc gặp gỡ đầu tiên với người yêu, cô có một loại cảm giác không thể nói rõ.
“Có thể, anh có thể bảo Xa Thành Nghị lập tức đến làm xét nghiệm quan hệ cha con cho anh và Hạ Phi.”
Bỗng nhiên Tô Yên nhớ đến đống phô trương của Lục Cận Phong trước khu biệt thự, hỏi: “Đống phô trương lúc nãy là anh làm để nhận con đó hả?”
“Anh đã nghĩ cả một đêm, không nghĩ được gì tốt hơn, chỉ có thể làm như vậy.”
“Tầm thường.” Tô Yên phun tào: “Nếu như anh xách mấy rương ông Mao đến, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn một chút.”
Lục Cận Phong: “…”
“Cầm tiền không phải càng tầm thường hơn sao?”
“Em tin suy nghĩ của Tiểu Vũ giống em, anh có tin không?”
“Tin, về Tiểu Vũ thì theo em.”
Tô Yên bực tức: “Lục Cận Phong, ý anh là nói em tầm thường hả?”
“Không có, anh đang khen em, sinh được đứa con cũng không bất công, Tiểu Vũ theo em, Hạ Phi theo anh.” Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên: “Yên Yên, khi biết rằng em từ đầu đến cuối đều là của anh, còn anh từ đầu đến cuối đều là của em, em có biết là trong lòng anh vui mừng đến nhường nào không? Anh vui vì người đó là em, cũng vui vì người đó là anh.”
Tô Yên sao có thể không cảm thấy thế được.
Chuyện đó luôn là nỗi đau của Tô Yên, cũng là điều cô thấy có lỗi với Lục Cận Phong nhất.
Cho dù ngoài miệng hai người đều không nhắc đến, nhưng cũng tránh có lúc sẽ có chút nhạy cảm.
Ai mà không mong người phụ nữ của mình trong sạch?
Ai mà không muốn người đàn ông mình yêu đời này chỉ có mình?
Tình yêu có thể chứa cả một ốc đảo, nhưng cũng có thể không chứa nổi một hạt cát.
Tô Yên nhấc tay, sờ lên mắt Lục Cận Phong, nói một cách